Thứ Sáu tuần 6 thường niên.

Thứ năm - 20/02/2020 08:31

Thứ Sáu tuần 6 thường niên.

"Ai chịu mất mạng sống mình vì Ta và vì Phúc Âm thì sẽ cứu được mạng sống mình".

 

Lời Chúa: Mc 8,34-9,1

Khi ấy, Chúa Giêsu tập họp dân chúng cùng các môn đệ lại, và phán: "Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo Ta.

Quả thật, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất. Còn ai chịu mất mạng sống mình vì Ta và vì Phúc Âm, thì sẽ cứu được mạng sống mình.

Vì chưng được lời lãi cả thế gian mà mất mạng sống mình, thì nào được ích gì? Và người ta lấy gì mà đánh đổi mạng sống mình? Ai hổ thẹn vì Ta và vì lời Ta trong thế hệ ngoại tình và tội lỗi này, thì Con Người cũng sẽ hổ thẹn từ khước nó, khi Người đến trong vinh quang của Cha Người cùng với các thần thánh". Và Ngài nói với họ: "Quả thật, Ta bảo các ngươi: trong số những kẻ có mặt đây, có người sẽ không phải nếm cái chết, trước khi thấy Nước Thiên Chúa đến trong quyền năng".

 

 

Suy Niệm 1: Từ bỏ chính mình

Suy niệm :

Trên con đường đi ngang giáo phận Xuân Lộc,

có ngôi nhà thờ mặt tiền mang một dòng chữ to: “Sống là chọn.”

Câu này dễ làm ta nghĩ đến câu kế tiếp: “mà chọn là bỏ.”

Bỏ là điều, dù muốn dù không, ai cũng phải làm nhiều lần trong đời.

Thai nhi phải bỏ bụng mẹ ấm êm, cô gái bỏ gia đình để về nhà chồng.

Bỏ khi chọn việc, chọn trường, chọn nhà, chọn ơn gọi…

Bỏ thường làm ta đau đớn, nhưng ta không thể chọn tất cả.

Tuy nhiên, có khi từ bỏ đem lại niềm vui, đến nỗi ta không biết mình đang bỏ.

Một vận động viên, một nhà khoa học hay một tu sĩ đã tự ý bỏ nhiều điều.

Nhưng họ rất vui khi nghĩ đến kết quả của việc từ bỏ đó.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu mời các môn đệ và đám đông

từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ngài (c. 34).

Từ bỏ chính mình là không coi mình như trung tâm nữa,

không coi danh dự, quyền lợi, dự tính, của cải là điều mình phải nắm chặt.

Vác thanh ngang của thập giá là việc mà người sắp bị đóng đinh phải làm.

Như thế vác thập giá đồng nghĩa với việc chấp nhận cái chết sắp xảy ra.

Đức Giêsu đã sống những điều này trước khi mời chúng ta sống.

Ngài đã vác thập giá Cha trao cho Ngài.

Ngài đã từ bỏ chính mình hoàn toàn khi bị treo trên thập giá.

Đời sống người Kitô hữu mãi mãi không bao giờ dễ dàng,

vì đó là hành trình vác thập giá của riêng mình theo chân Thầy Giêsu.

Thập giá ghi dấu ấn trên bất cứ ai dám sống thật sự ơn gọi kitô hữu.

Nhưng thập giá lại không phải là kết thúc của Kitô giáo.

Kitô giáo kết thúc bằng sự sống và sự sống lại của Đức Giêsu.

Tất cả nghịch lý nằm ở chỗ ai dám mất thì lại được,

còn ai cố giữ cho được thì lại mất.

Mà cái được và cái mất không như nhau.

Cái mất chỉ là mạng sống tạm bợ ở đời này,

còn cái được là sự sống vĩnh hằng ở đời sau (c. 35).

Đức Giêsu đã trải qua kinh nghiệm này, kinh nghiệm được và mất.

Ngài mời chúng ta dám sống kinh nghiệm ấy cùng với Ngài.

Được cả thế giới này mà mất sự sống đời đời thì có ích chi ?(c.36).

Đức Giêsu hôm nay vẫn muốn nhắc nhở chúng ta như thế.

 

Cầu nguyện :

Chỉ mong tôi chẳng còn gì,

nhờ thế Người là tất cả của tôi.

Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn gì,

nhờ thế tôi cảm thấy Người ở mọi nơi,

đến với Người trong mọi sự,

và dâng Người tình yêu trong mọi lúc.

Chỉ mong tôi chẳng còn gì,

nhờ thế tôi không bao giờ muốn tránh gặp Người.

Chỉ mong mọi ràng buộc trong tôi chẳng còn gì,

nhờ đó tôi gắn bó với ý muốn của Người

và thực hiện ý Người trong suốt đời tôi. Amen. (R. Tagore)

Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.

 

Suy Niệm 2: Theo Chúa Giêsu

Khi nhìn về hoạt động của Giáo Hội giữa thế giới hôm nay, có người ghi nhận rằng Giáo Hội hiện tại rất đa năng đa dạng, Giáo Hội có thể có mặt một cách khéo léo và hiệu quả trong hầu hết mọi lãnh vực của đời sống con người; nhưng đôi khi Giáo Hội đã bỏ quên một sở trường có thể là quan trọng nhất, đó là làm người phát ngôn bảo vệ các giá trị tuyệt đối của Tin Mừng và bảo vệ cho đến cùng như được nhắc lại trong Tin Mừng hôm nay.

Sau khi nghe Phêrô nói lên sự thật: "Thầy là Ðức Kitô", thì Chúa Giêsu xác định rõ hơn thế nào là Kitô theo quan điểm của Thiên Chúa. Chúa Giêsu không ngần ngại minh định tư cách Kitô của mình, đó là một Ðấng Kitô theo hình ảnh của Người Tôi Tớ Yavê như được nhắc đến trong sách Tiên tri Isaia. Ngài sẽ không là Ðấng Kitô theo ý riêng của mình, nhưng hoàn toàn theo ý Thiên Chúa Cha như đã được tiên báo nơi hình ảnh người tôi tớ Yavê và ngày càng được mạc khải rõ hơn nơi Người Con yêu dấu của Thiên Chúa; Thiên Chúa muốn Ngài hoàn thành kế hoạch bằng chính đau khổ và cái chết của Ngài. Mạc khải ấy lẽ ra phải được các môn đệ đón nhận với cảm thông và chia sẻ. Phêrô đã đại diện các Tông đồ để tuyên xưng: "Thầy là Ðức Kitô", nhưng chỉ tiếc liền sau đó, ông đã không hoàn toàn cảm nghĩ theo cách thức Thiên Chúa, nhưng đã theo cách thức nhân loại. Phêrô phản đối thái độ vâng phục của Chúa Giêsu, và một cách vô tình, ông đã lôi kéo Ngài ra khỏi tư cách Kitô.

Chúa Giêsu chẳng những quở trách Phêrô, Ngài còn đưa ra một giáo huấn quan trọng: "Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo Ta". Từ nay cả Phêrô lẫn những ai muốn làm môn đệ Chúa đều phải sống thân phận tôi tớ như Chúa. Nhưng Ngài còn thêm: "Ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất". Làm tôi tớ Thiên Chúa, từ bỏ chính mình, vác thập giá, đồng nghĩa với chấp nhận hy sinh mạng sống mình vì Tin Mừng. Nếu có bao giờ con người cảm thấy ngại ngùng với những yêu sách đó, thì cần phải nhớ một lời cảnh giác của Chúa cũng như trong bối cảnh đó: "Ai hổ thẹn chối Ta và các lời Ta, thì Con Người cũng sẽ hổ thẹn chối nó, khi Ngài đến trong vinh quang Cha Ngài với các thánh thiên thần."

Ðành rằng con đường của Chúa là cả một đoạn trường, nhưng đã là môn đệ Chúa và muốn thi hành số mệnh của mình, chúng ta không còn một chọn lựa nào khác. Xin Chúa cho chúng ta can đảm sống đúng tư cách môn đệ của Chúa, mạnh dạn thực hiện những đòi hỏi của Tin Mừng, để ngày nay Danh Chúa được mọi người nhận biết và mai sau chúng ta được Chúa đón nhận vào Nước Trời.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy Niệm 3: Sống đúng là Kitô hữu

Rồi Đức Giêsu gọi đám đông cùng các môn đệ lại. Người nói với họ rằng: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; Còn ai liều mất mạng sống vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.” (Mc. 8, 34-35)

Trong bài Phúc âm hôm qua, chúng ta đã thấy Chúa Giêsu cho các môn đệ hiểu đúng về bản thân và sứ mạng của Người: sứ mạng của Đấng Mê-si-a phải chịu đau khổ. Phêrô đã bực mình và không phải là không có lý do, bởi lẽ chuyện đó kéo theo hậu quả cho người môn đệ là ông. Điều tuyên bố này của Chúa có liên hệ tới ông. Có được một ông thầy là một đấng Mê-si-a quyền uy chiến thắng và có một người thầy là một Mê-si-a phải chịu đau khổ và bị người ta giết chết, đâu phải là chuyện như nhau. Chúa Giêsu biết rõ như vậy. Nên Người liền giải thích ngay làm môn đệ một Mê-si-a phải chịu đau khổ hệ tại ở sự gì: “Ai muốn theo Tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo…”

Đảo lộn giá trị

Phải vác thập giá, phải từ bỏ mình, nguy cơ to lớn như vậy không phải là sự thiệt thòi, mất mát đâu. Trái lại, đó chính là một mối lợi. Thật là điều nghịch lý: người môn đệ lấy Đức Kitô làm con bài chủ trong cuộc chơi của mình, người ấy là kẻ thắng cuộc. Mất, chính là được với điều kiện là sự mất mát này là vì Chúa Giêsu và vì Phúc âm. Một cuộc sống chịu thiệt thòi ví Chúa Giêsu và vì Phúc âm như thế được coi như một sự thất bại xét về mặt hoàn toàn trần thế giống như cuộc đời của Chúa Giêsu vậy; nhưng nó lại là một sự hoàn bị, đạt tới mức tròn đầy, bởi lẽ đó là một cuộc đời hoàn toàn quy hướng về Chúa. Trong chiều hướng ngược lại, con người chỉ tìm tán dương, tâng bốc, đề cao cái “tôi” của mình, chỉ muốn giữ mạng sống mình cho riêng mình thôi, người ấy có thể chắc chắn đánh mất cuộc sống ấy, không đạt được đích là sự thăng hoa đích thực. Và cho dù có giầu sang bạc ngàn bạc triệu, người ấy cũng sẽ không có thể dùng tiền mua được cho mình sự sống của Thiên Chúa.

Chúa Giêsu đặt nét chấm phá cho bức họa chân dung người môn đệ bằng một câu nhấn mạnh đến tầm quan trọng của chứng từ: không hổ thẹn vì Chúa Giêsu. Lòng tin của người môn đệ không phải là một chuyện riêng tư; đức tin ấy đòi hỏi được biểu lộ và khẳng định công khai cho dù gặp phải những khó khăn. Lòng tin không phải là chiếc áo, vui thì mặc vào, còn khi gặp phiền hà rắc rối thì rũ bỏ.

Chúng ta có là môn đệ của Chúa Kitô không? Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần tự hỏi mình xem ta cảm nghĩ thế nào, có tâm tình gì khi người ta nói đến đạo Chúa, Giáo hội, Chúa Kitô… khi ta đang làm việc, ở trong gia đình, hay trong mối quan hệ xã hội bạn bè. Chúng ta có dám đứng về phía Chúa Giêsu Kitô, không ba hoa. khoa trương, nhưng kiên quyết và xác tín? Đối với người môn đệ, việc bày tỏ và khẳng định niềm tin của mình không phải là chuyện tùy tiện.

 

Suy Niệm 4: TIN VÀ ĐI THEO (Mc 8,34-39)

Sau khi Phêrô thay lời anh em tuyên xưng niềm tin, Đức Giêsu đã ngay lập tức loan báo về cuộc khổ nạn của mình để các ông hiểu rõ về căn tính “Đấng Kitô” theo ý định của Thiên Chúa. Hình ảnh người tôi tớ Yavê trong Cựu Ước mà Isaia đã nhắc tới, đó chính là hình ảnh tiên trưng về Ngài. Quả thật, Đức Giêsu đến không phải là làm theo ý riêng, nhưng hoàn toàn vâng phục Thiên Chúa Cha trong tư cách là người Tôi Tớ.

Sau khi tỏ cho các ông về cuộc khổ nạn mà Đấng Kitô – Thiên Sai sẽ phải chịu, thì cũng ngay lập tức Ngài mời gọi các ông: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”.

Thật tiếc thay cho Phêrô! Ông tuyên tín thì mạnh mẽ, nhưng khi nói đến sự vâng phục và con đường khổ giá mà Thầy sẽ đi để cứu chuộc nhân loại, thì ông đã thất vọng và lên tiếng can ngăn Ngài. Phêrô phản đối thái độ vâng phục của Đức Giêsu, và một cách vô tình, ông đã lôi kéo Ngài ra khỏi tư cách Kitô theo thánh ý Thiên Chúa Cha.

Như thế, ông đã lộ rõ tính thực dụng của mình khi đặt niềm tin vào một Đấng Thiên Sai đến giải phóng dân tộc theo nghĩa chính trị. Vì thế, ông đã bị Đức Giêsu quở trách thật nặng nề: “Satan! Lui lại đằng sau Thầy! Vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thên Chúa mà là của loại người”.

Trong cuộc sống đạo của chúng ta, nhiều khi không khác gì Phêrô. Có những cơn sốt sắng nổi lên thì thề sống chết với Chúa và trung thành đến cùng với Ngài, nhưng sau đó, khi thử thách hay những khó khăn gặp phải, chúng ta bắt đầu suy xét lại và đem so sánh thiệt hơn với đời. Những lúc như thế, chúng ta đã lập lờ và nhùng nhằng, so đo tính toán...

Nên nhớ quy tắc căn bản của sứ điệp Lời Chúa hôm nay:

Thiên Chúa không bao giờ cất khỏi đau khổ cho con người. Nhưng ngược lại, Ngài sẽ tiếp tục gửi đau khổ đến cho những ai Ngài thương mến. Cũng như chính Ngài, Đức Giêsu luôn luôn mời gọi chúng ta đón nhận đau khổ và chiếu dọi yêu thương vào đó thì đau khổ sẽ có ý nghĩa và nở hoa cứu độ. Nếu không có yêu thương thì thập giá mãi mãi đè bẹp chúng ta, nhưng chúng ta đón nhận và vác lấy trong tình yêu thì nhờ thập giá sẽ trở thành con đường dẫn đến vinh quang, đau khổ sẽ thành biểu tượng tình yêu.

Xin Chúa Giêsu ban cho chúng ta ơn can đảm để lựa chọn và sống mầu nhiệm thập giá trong cuộc đời. Để ngang qua lòng mến, chúng ta được ơn cứu chuộc. Amen.

Ngọc Biển SSP

 

Suy niệm 1 (Lm. Carôlô Hồ Bạc Xái)

A- Phân tích (Hạt giống...)

Sau khi khiển trách Phêrô đã ngăn Ngài đi vào con đường Thập giá, Chúa Giêsu dạy các môn đệ:

Làm môn đệ Ngài thì cũng phải đi theo con đường Thập giá như Ngài: “Ai muốn theo Tôi, phải từ bỏ mình đi vác Thập giá mình hằng ngày mà theo Tôi”.

Xem ra, từ bỏ và vác Thập giá là đi vào con đường chết, nhưng thật ra đó là con đường dẫn đến sự sống thật: “Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất, cón ai liều mất mạng sống mình vì Tôi và Tin Mừng thì sẽ cứu được mạng sống ấy”.

B- Suy gẫm (...nẩy mầm)

1. Ta hãy nghe lại lời của Chúa Giêsu nói: “Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác Thập giá mình mà theo Ta”.

Có lẽ từ trước tới nay tôi theo Chúa là để “được” (Được an ủi, được che chở, được đời này, rồi lại được đời sau). nhưng Chúa Giêsu dạy: muốn “được” thì trước hết hãy “bỏ” (bỏ tất cả những gì cản trở việc đi theo Ngài, bỏ ý riêng, bỏ chính bản thân mình). Có “bỏ” thì mới “được”.

2. Có một thuyền trưởng ghé tàu qua đảo hoang, bắt gặp một khối lượng nam châm rất lớn. Ông đem hết lên tàu để về làm giàu. Nhưng tàu bi lạc giữa biển không sao định hướng được, kim nam châm hải bàn lúc nào cũng chỉ về phí khoang tàu chứa khối nam châm. Cuối cùng lương thực thiếu, nhiên liệu cạn dần. Người thuyền trưởng quyết định phải vất bỏ khối nam châm để hải bàn có thể định hướng đúng mà cứu sống con tàu. (Trích “Phúc”)

3. “Được lợi cả thế gian mà thiệt mất mạng sống thì người ta nào có ích lợi gì ?” Câu này đã khiến Phanxicô Xaviê bỏ mọi sự mà theo Chúa, thành một nhà truyền giáo nhiệt thành.

Mỗi người chúng ta thử duyệt lại xem mình đang tìm kiếm gì ở đời này (quyền lợi thú vui, danh vọng…). Rồi nghĩ tới ngày mình nhắm mắt ra đi. Lúc đó mình sẽ mang theo được những gì ?

Người kia có 3 người bạn, hai người trước là bạn rất thân, người thứ ba thường thường vậy thôi. Ngày kia ông bị tòa bắt xử liền xin ba người bạn đi theo để biện hộ. Người bạn thứ nhất từ chối ngay, viện cớ bận việc quá không đi được. Người thứ hai bằng lòng đi đến cửa quan nhưng không giám vào. Còn người thứ ba tuy không được ông ưa thích nhưng tỏ vẻ trung thành vào tận tòa án biện hộ cho ông ta không những trắng án mà còn được thưởng nữa.

Người bạn thứ nhất là tiền bạc. Khi ta chết, tiền bạc bỏ rơi ta, chỉ để lại cho một chiếc chiếu và một cái hòm. Người bạn thứ hai là bà con bạn hữu, họ khóc lóc đưa ta tới huyệt rồi về. Người bạn thứ ba là các việc lành. Chúng đưa ta tới toà phán xét và đưa ta vào thiên đàng. (Trích “Phúc”)

“Ai muốn theo Ta hãy từ bỏ mình vác Thập giá mình mà theo Ta”.

Những khổ sở mà đời chúng ta chịu cũng giống như một bó củi rất to và rất nặng. Chắc chắn chúng ta vác không nổi. Nhưng Thiên Chúa đã thương tháo dây bó củi đó ra, rồi chia nó ra để mỗi ngày chỉ chất lên vai một khúc thôi. Hôm sau, một khúc nữa, và hôm sau lại tiếp tục… Cuối cùng ta cũng vác xong hết bó củi. Nhiều người lại không làm như thế. Chẳng những họ chất lên vai khúc củi của ngày hôm nay mà còn chất lên vai khúc củi của ngày hôm qua và khúc củi của ngày mai. Lạ gì họ không vác nổi!” (Jonh Newton)

4. “Ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi và Tin Mừng thì sẽ giữ được mạng sống ấy”. (Máccô 8,35)

“Chúng tôi muốn lựa chọn một giai cấp thống trị mới, xa lạ với thứ đạo đức thương người. Một giai cấp ý thức rằng, dựa trên cơ sở là giống nòi ưu việt nhất, nó có quyền đô hộ. Một giai cấp biết thiết lập và duy trì không một chút do dự quyền thống trị của nó đối với quảng đại quần chúng”. (Những bí mật của Chiến tranh thế giới thứ hai – Grigôri Đêbôrin)

Dựa trên thuyết phân biệt chủng tộc, Hítle đã xây dựng một bộ máy chính quyền tôn thờ chiến tranh. Họ coi chiến tranh là “một hoạt động cao quý nhất của con người thuộc giống nòi ưu việt”. Một đất nước của trại lính và nhà giam đã lôi kéo cả thế giới rơi vào lửa đạn.

50 năm đã trôi qua, chủ nghĩa phát xít đã bị chôn vùi. Nhưng trên thế giới vẫn còn biết bao ý tưởng điên rồ của con người, khiến nhân loại điêu đứng vì chiến tranh, đói nghèo và lạc hậu.

Lạy Chúa, Chúa đã dạy “không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu”. Xin giúp con biết hy sinh vì tình yêu đồng loại. (Epphata)

 

Suy niệm 2 (Lm. Nguyễn Vinh Sơn SCJ)

Câu chuyện

Có một người kia được Chúa cho vác một cây thập giá. Nhưng anh ta không chịu nổi, anh đến xin Chúa cho đổi cây thập giá khác. Chúa bằng lòng: “Ngoài nghĩa địa có vô số thập giá đủ loại. Con cứ ra đó muốn chọn cây nào tùy thích”.

Dưới ánh trăng mờ trên nghĩa địa, anh ta đã thở phào nhẹ nhõm vứt cây thập giá của mình và loay hoay chọn cây khác. Nhưng anh tìm mãi vẫn không được: Cây thì quá dài, cây thì quá ngắn, có cây nhẹ nhàng nhưng xù xì khó vác, có cây trơn tru nhưng nặng quá...

Và rồi đêm nào cũng thế, cho đến một lần kia anh tìm được cây thập giá vừa ý nhất, nhẹ nhàng và êm ái nhất, vác về nhà. Nhưng ôi khi nhìn kỹ lại thì ra đó chính là cây thập giá đầu tiên mà Chúa đã trao cho anh ngày nào! (Trích “Phúc”).

Suy niệm

Người môn đệ Chúa Kitô tham dự vào mầu nhiệm thập giá của Đức Kitô, với tâm tư con người đó là nghịch lý: Ngài đã chỉ đạt được vinh quang thiên sai nhờ đi qua khổ nạn và cái chết, theo chương trình của Thiên Chúa như ngôn sứ Isaia loan báo về tư thế của người tôi tớ đau khổ (Is 50,5-9a).

Cho nên, ai tự nhận mang danh môn đệ của Chúa Kitô, là “Kitô hữu”, được mời gọi bước vào sống mầu nhiệm nghịch lý thập giá của Đức Kitô, chấp nhận đau khổ vì Đức Kitô. Như tông đồ Phaolô đã trải nghiệm và gợi mở sống mầu nhiệm vác thập giá của người môn đệ Chúa Kitô: “Hiện nay tôi vui sướng trong những đau khổ tôi phải chịu vì anh em. Tôi bổ khuyết nơi thân xác tôi những gì còn thiếu sót trong cuộc thương khó của Ðức Kitô, để Hội thánh là thân xác của Người được nhờ” (Cl 1,24-25).

Khi hiểu được ý nghĩa cao quý của thập giá, chúng ta bước theo Thầy với thập giá hằng ngày và hãnh diện như thánh Phaolô nói với tín hữu Galata: “Tôi chẳng hãnh diện điều gì ngoài thập giá Đức Kitô” (Gl 6,14).

Lạy Chúa Giêsu, trên bước đường thập giá Ngài đi, trong tư cách là môn đệ của Chúa:

“Xin cho con bước đi theo Ngài, xin cho con cùng vác với Ngài, thập giá trên đường đời con đi. Lạy Chúa, xin cho con đóng đinh với Ngài, xin cho con cùng chết với Ngài, để được sống với Ngài vinh quang”.

Ý lực sống

“Nếu ta cùng chết với Người, ta sẽ cùng sống với Người” (2Tm 2,11).

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây