Gioan Tẩy giả bị trảm quyết.

Thứ năm - 07/02/2019 06:25

Gioan Tẩy giả bị trảm quyết.

08/02 – Thứ Sáu tuần 4 thường niên.

"Ðó chính là Gioan Tẩy Giả trẫm đã chặt đầu, nay sống lại".

 

 

Lời Chúa: Mc 6, 14-29

Khi ấy, vua Hêrôđê nghe nói về Chúa Giêsu, vì danh tiếng Người đã lẫy lừng, kẻ thì nói: "Gioan Tẩy giả đã từ cõi chết sống lại, nên ông đã làm những việc lạ lùng"; kẻ thì bảo: "Ðó là Êlia"; kẻ khác lại rằng: "Ðó là một tiên tri như những tiên tri khác". Nghe vậy, Hêrôđê nói: "Ðó chính là Gioan trẫm đã chặt đầu, nay sống lại".

Vì chính vua Hêrôđê đã sai bắt Gioan và giam ông trong ngục, nguyên do tại Hêrôđia, vợ của Philipphê anh vua mà vua đã cưới lấy. Vì Gioan đã bảo Hêrôđê: "Nhà vua không được phép chiếm lấy vợ anh mình". Phần Hêrôđia, nàng toan mưu và muốn giết ông, nhưng không thể làm gì được, vì Hêrôđê kính nể Gioan, biết ông là người chính trực và thánh thiện, và giữ ông lại. Nghe ông nói, vua rất phân vân, nhưng lại vui lòng nghe.

Dịp thuận tiện xảy đến vào ngày sinh nhật Hêrôđê, khi vua thết tiệc các quan đại thần trong triều, các sĩ quan và những người vị vọng xứ Galilêa. Khi con gái nàng Hêrôđia tiến vào nhảy múa, làm đẹp lòng Hêrôđê và các quan khách, thì vua liền nói với thiếu nữ ấy rằng: "Con muối gì, cứ xin, trẫm sẽ cho", và vua thề rằng: "Con xin bất cứ điều gì, dù là nửa nước, trẫm cũng cho". Cô ra hỏi mẹ: "Con nên xin gì?" Mẹ cô đáp: "Xin đầu Gioan Tẩy Giả". Cô liền vội vàng trở vào xin vua: "Con muốn đức vua ban ngay cho con cái đầu Gioan Tẩy Giả đặt trên đĩa". Vua buồn lắm, nhưng vì lời thề và vì có các quan khách, nên không muốn làm cho thiếu nữ đó buồn. Và lập tức, vua sai một thị vệ đi lấy đầu Gioan và đặt trên đĩa. Viên thị vệ liền đi vào ngục chặt đầu Gioan, và đặt trên đĩa trao cho thiếu nữ, và thiếu nữ đem cho mẹ.

Nghe tin ấy, các môn đệ Gioan đến lấy xác ông và mai táng trong mồ.

 

 

 

SUY NIỆM 1: Sự bất tử của thánh nhân

Những bậc vĩ nhân thường được nhân gian biến thành bất tử. Người Do thái tin rằng vị tiên tri vĩ đại nhất của họ là Êlia đã không chết, nhưng được cất nhắc về Trời; khi Gioan Tẩy Giả xuất hiện, người ta lại tin rằng ngài chính là hiện thân của Êlia: rồi đến lượt Gioan Tẩy Giả bị giết chết, người ta lại cho rằng ngài đang sống lại trong con người Chúa Giêsu.

Có lẽ để xóa tan những lời đồn đoán như thế, thánh sử Marcô đã kể lại từng chi tiết cuộc xử trảm Gioan Tẩy Giả, cũng như ghi lại việc chôn cất thánh nhân. Gioan Tẩy Giả đã thực sự chết và ngài đã không bao giờ sống lại, cũng chẳng được cất nhắc lên trời như Êlia.

Gioan Tẩy Giả là nạn nhân của bất công. Có bất công khi người ta đặt chính trị lên trên những giá trị khác của cuộc sống, như tinh thần và niềm tin; có bất công khi người ta hành động theo bản năng hơn là theo tinh thần. Vua Hêrôđê lẫn nàng Hêrôđia đều đã hành động theo lối ấy. Hêrôđia sống bất chấp luân thường đạo lý, còn Hêrôđê thì cho dù vẫn sáng suốt để phân biệt được điều ngay với lẽ trái, nhưng lại chọn sống theo bản năng hơn là lý trí.

Gioan Tẩy Giả đã lên tiếng tố cáo bất công và sẵn sàng chết cho công lý. Trong ý nghĩa ấy, ngài là vị tiền hô của Chúa Giêsu, ngài qua đi nhưng tinh thần ngài vẫn sống mãi trong các môn đệ của ngài, và một cách nào đó, ngài cũng sống trong chính con người Chúa Giêsu và nơi mỗi người Kitô hữu. Từ 2000 năm qua, Giáo Hội vẫn sống trong niềm xác tín đó. Chính tinh thần của Gioan Tẩy Giả, của các Tông Ðồ, của các Thánh Tử Ðạo, đã sống mãi trong Giáo Hội và trở thành giây liên kết mọi Kitô hữu. Ðiều này luôn được Giáo Hội thể hiện qua cử chỉ hôn kính hài cốt các thánh được đặt trên bàn thờ. Tập san Giáo Hội Á Châu do Hội Thừa Sai Paris xuất bản tháng 12/1995, có ghi lại chứng từ của một vị Giám mục:

"Chúng tôi đã cất giữ hài cốt của vị Giám mục tiên khởi của Giáo Hội chúng tôi. Chúng tôi tin rằng hài cốt này là thánh thiêng đối với chúng tôi, là dấu chỉ mà chúng tôi không bao giờ được phép quên lãng. Hài cốt này là sợi giây liên kết với Giáo Hội mọi thời, mọi nơi. Chúng tôi đã luôn nghĩ rằng chúng tôi không thể cất khỏi sợi giây liên kết hữu hình ấy. Ðây là một dấu chỉ nối kết chúng tôi trực tiếp với Chúa Kitô. Làm sao người ta có thể đánh mất Chúa Kitô? Chúng tôi cất giữ hài cốt này, chúng tôi vẫn tiếp tục yêu mến Chúa Kitô và kết hiệp với Người mãi mãi".

Chúng ta cũng hãy hiên ngang nói lên niềm tin và lòng trung thành với Chúa Kitô. Cùng với thánh Phaolô, chúng ta cũng hãy thốt lên: "Không gì có thể tách tôi ra khỏi lòng yêu mến Thiên Chúa trong Chúa Giêsu Kitô".

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

SUY NIỆM 2: Tấn tuồng của con người

Vua Hê-rô-đê nghe biết về Đức Giêsu, vì Người đã nổi danh. Có kẻ nói: “Đó là ông Gia-an Tẩy Giả từ cõi chết chỗi dậy, nên quyền làm phép lạ mới tác động nơi ông.” Kẻ khác nói: “Đó là ông Ê-li-a.” Kẻ khác nữa nói: “Đó là một ngôn sứ như một trong các ngôn sứ.” Vua Hê-rô-đê nghe thế, liền nói: “Ông Gio-an, ta đã cho chém đầu, chính ông đã chỗi dậy!” (Mc. 6, 14-16)

Cái chết của thánh Gioan Baotixita là một trong những trang bi thảm nhất của Phúc âm vì những hoàn cảnh éo le đã xui nên. Những tâm tình hắc ám nhất của nhân loại đều thấy cùng gặp gỡ nhau ở đây: một người có ý định sát nhân, đúng hơn lại muốn để cho người khác can tội vì muốn bảo toàn danh dự mình hoặc khỏi mất thanh danh đối với những khách dự tiệc có lẽ đang say xỉn; một cô gái nhảy đùa giỡn với mạng sống con người với tư thế ung dung như cô đang chơi trò giật dây con rối vậy. Đó là một trong những trang bi đát nhất của tất cả tấn tuồng của con người từ đó để lộ ra lẫn lộn tất cả sự hèn nhát, nhân nhượng, mưu mô, thù oán, say sưa và tàn bạo hầu làm nên cái mà Mauriac gọi là uẩn khúc nham hiểm của loài rắn độc.

Tính nhu nhược của Hêrôđê là đầu mối cho tất cả sự việc này. Từ khi nghe lời Hêrôđia xúi xiểm tống giam Gioan Tẩy giả cho đến khi bị mắc kẹt trước các khách dự tiệc, không thể rút lại mà không phơi trần một sự yếu hèn hơn, Hêrôđê sẽ vẫn là một con người bị người khác vận dụng và sẵn sàng nhượng bộ tất cả với điều kiện là “giữ được thể diện” cho mình. Ông sẽ chẳng coi chi những tâm tình vị nể và cảm phục ông Gioan, người mà tự thâm tâm ông vẫn thích nghe.

Sau đó ít lâu, một tấn tuồng khác gần tương tự sẽ còn làm nổi bật tính nhu nhược này của con người. Tại pháp đình, trước đám đông người Do thái bị các trưởng tế xúi giục hò hét, Philatô sẽ rửa tay tỏ ra vô can trong cái chết của Đức Kitô, mặc dầu ông không tìm được chứng cớ nào để kết án tử Người.

Thiết lập một danh sách liệt kê những biến cố đại loại như trên, thiết tưởng không phải là chuyện khó làm. Những vụ giết người và phản bội thường có nguồn gốc là một lô những nhu nhược, hèn nhát, yên lặng đắc tội…Những người có quyền, có địa vị mà nhu nhược thường bao che cho những kẻ quỷ quyệt để chúng hưởng lợi. Quả thực, ít có những người có sự thật và biết tôn trọng sự thật đến cùng, một sự thật ngoan cường.

Còn chúng ta, chính chúng ta thường tỏ ra khôn khéo hơn trong vai những người mềm yếu và nhu nhược khi chúng ta diễn lại tấn tuồng trên đây của con người.

 

Suy Niệm 3: SỐ PHẬN CỦA NGÔN SỨ (Mc 6, 14 – 29)

Có những cái chết đã đi vào bất tử, trường tồn, bởi nó đã trở thành biểu tượng cho một tinh thần bất khuất. Vì thế, muôn thế hệ sẽ còn tưởng nhớ chính nhân.

Cái chết đó chính là cái chết của Gioan Tẩy Giả.

Nếu các Ngôn Sứ là những người thay mặt Chúa, thông truyền sứ điệp của Thiên Chúa cho dân; sứ mệnh của các ngài chính là việc dạy dỗ, khuyên răn dân đi theo đường lối của Thiên Chúa để được sống; đồng thời, lên tiếng tố cáo những việc làm sai trái mà dân đang thực hiện. Mặt khác, các ngài cũng không quên một nhiệm vụ quan trọng, đó là nhắc dân từ bỏ con đường bất chính gian tà để trở về với Thiên Chúa. Chính vì thế, các ngài thường bị dân chúng giết chết để khỏi trướng tai gai mắt họ.

Thật vậy, Gioan cũng đã chung số phận khi lên tiếng tố cáo cuộc sống loạn luân của vua Hêrôđê khi ông ta bỏ vợ để cướp vợ của anh cùng cha khác mẹ với mình. Cuộc sống của vua đã trở thành đồi bại, vô luân, và nhất là gây nên một gương mù lớn trong dân.

Khi Gioan tố cáo Hêrôđê, thì đồng nghĩa với việc ông lên tiếng phản đối cả một hệ thống lãnh đạo suy đồi khi cùng với vua hưởng lạc trong lúc chứng kiến con gái bà Hêrôđia múa hát để chiêu mộ lòng vua!

Sự thật thì mất lòng! Gian dối lên ngôi! Tội lỗi hoành hành! Và, nhất là một con người nhu nhược, không có lập trường như Hêrôđê, Gioan đã bị giết dưới lưỡi gươm của tội lỗi!

Tiếp nối sứ vụ của Gioan, và nhất là thi hành lệnh truyền của Đức Giêsu, suốt hơn 2.000 năm nay, Giáo Hội không ngừng lên tiếng cho công lý, sự thật, bảo vệ những người nghèo, không có tiếng nói..., thế nên nhiều chứng nhân anh dũng đã can đảm nói không với ái ác, bất nhân và vô luân. Họ đã: "Vâng lời Thiên Chúa, hơn là vâng lời con người". Vì thế, biết bao nhiêu máu đào đã đổ ra và những đống xương “chất đầy thành núi” qua các cuộc tử đạo để gióng lên tiếng nói của lương tâm, hầu tố cáo những thói vô luân của con người, nhất là những vị lãnh đạo bất nhân và ham dục...

Là Kitô hữu, chúng ta được mời gọi trở nên ngôn sứ của Đức Kitô, trở nên người loan báo chân lý...

Tuy nhiên, theo bản tính tự nhiên, chúng ta khó có thể vượt qua được những toan tính thiệt hơn của con người, nên thay vì làm chứng cho Chúa, chúng ta lại phản chứng khi trở nên như Hêrôđê, ghen tỵ, oán ghét, và tàn độc.

Những lúc như thế, ấy là lúc chúng ta chưa dám sống công chính và đi theo giáo huấn của Đức Giêsu.

Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con lòng can đảm, trung thành với sứ vụ, đồng thời, xin cũng ban cho chúng con lòng nhân hậu, quảng đại và tha thứ cho anh chị em chúng con, khi bị thù ghét, bỏ vạ, cáo gian. Amen.

Ngọc Biển SSP

 

Suy Niệm 4: Vì đã trót thề

Suy niệm :

Như mọi con người khác ở trên đời,

con người của Hêrôđê bị giằng co giữa cái xấu và cái tốt.

Vấn đề là ông ta sẽ ngả theo cái nào.

Hêrôđê biết Gioan là người công chính thánh thiện nên sợ ông.

Hêrôđê đã bảo vệ che chở cho Gioan và thich nghe ông nói,

dù những điều đó làm Hêrôđê hết sức bối rối (c. 20).

Nhưng Hêrôđê cũng là người đã sai bắt Gioan và xiềng ông trong ngục,

chỉ vì Gioan dám nói: “Nhà vua không được lấy vợ của anh mình.”

Rõ ràng cái ác trong Hêrôđê đã thắng cái thiện, cái xấu đã thắng cái tốt.

Hêrôđê thuộc loại người “nghe lời thì liền vui vẻ đón nhận,

nhưng không đâm rễ, mà là những kẻ nông nổi nhất thời…” (Mc 4, 16-17).

Chính vì thế khi gặp thử thách thì ông vấp ngã ngay.

Hêrôđê còn quỵ ngã một lần nữa nặng hơn.

Ngày sinh nhật của ông cũng là ngày chết của một vị ngôn sứ.

Khi con gái bà Hêrôđia biểu diễn một điệu múa làm vui lòng mọi người,

Hêrôđê đã lỡ thề hứa một điều thiếu khôn ngoan,

trước mặt bá quan văn võ và các thân hào miền Galilê:

“Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được” (c. 23).

Không biết lúc đó Hêrôđê đã say chưa,

nhưng chắc chắn nhà vua đã quên một điều quan trọng.

Ông quên mình chỉ là một tiểu vương nắm vùng Galilê và Pêrê (Lc 3,1),

nên ông không có quyền cho đất hay chia đất.

Bà Hêrôđia đã không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này để trả thù Gioan.

Bà nói với cô con gái xin đầu Gioan Tẩy giả (c. 24).

Hẳn điều này là một bất ngờ lớn đối với Hêrôđê .

Lập tức ông bị đặt vào thế giằng co xâu xé.

Một mặt ông hết sức đau buồn vì quý mạng sống của Gioan.

Mặt khác ông lại không muốn thất hứa với cô bé,

một lời hứa đã trót nói ra công khai trước mặt quan khách dự tiệc.

Hêrôđê có dám chịu đánh mất chút danh dự của mình không

khi khiêm tốn xin rút lại lời thề hứa vội vàng, bồng bột?

Ông có dám nhận mình đã sai và chịu mất mặt không?

Tiếc quá ! Hêrôđê đã không có được can đảm này.

Như người thanh niên giàu có buồn rầu bỏ đi (Mc 10, 22),

Hêrôđê cũng sẽ buồn suốt đời vì cái chết do ông gây ra.

Như Hêrôđê, sau này Philatô cũng chịu áp lực khi ông xử án Đức Giêsu.

Ông cũng phạm đúng tội của Hêrôđê trước đám đông (Mc 15, 15),

coi ghế ngồi của mình quý hơn mạng sống của Đức Giêsu, người vô tội.

 

Cầu nguyện :

Lạy Thiên Chúa, đây lời tôi cầu nguyện:

Xin tận diệt, tận diệt trong tim tôi

mọi biển lận tầm thường.

Xin cho tôi sức mạnh thản nhiên

để gánh chịu mọi buồn vui.

Xin cho tôi sức mạnh hiên ngang

để đem tình yêu gánh vác việc đời.

Xin cho tôi sức mạnh ngoan cường

để chẳng bao giờ khinh rẻ người nghèo khó,

hay cúi đầu khuất phục trước ngạo mạn, quyền uy.

Xin cho tôi sức mạnh dẻo dai

để nâng tâm hồn vươn lên khỏi ti tiện hằng ngày.

Và cho tôi sức mạnh tràn trề

để âu yếm dâng mình theo ý Người muốn. Amen.

(R. Tagore - Ðỗ Khánh Hoan dịch)

Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.

 

Suy niệm Lời Chúa mỗi ngày – song ngữ

Friday (February 8):  Herod’s guilty conscience

 

Scripture:  Mark 6:14-29 

14 King Herod heard of it; for Jesus’ name had become known. Some said, “John the baptizer has been raised from the dead; that is why these  powers are at work in him.” 15 But others said, “It is Elijah.” And others said, “It is a prophet, like one of the prophets of old.” 16 But when Herod heard of it he said, “John, whom I beheaded, has been raised.” 17 For Herod had sent and seized John, and bound him in prison for the sake of Herodias, his brother Philip’s wife; because he had married  her. 18 For John said to Herod, “It is not lawful for you to have your brother’s wife.” 19 And Herodias had a grudge against him, and wanted to kill him. But she could not, 20 for Herod feared John, knowing that he was a righteous and holy man, and kept him safe. When he heard him, he was much perplexed; and yet he heard him gladly. 21 But an opportunity came when Herod on his birthday gave a banquet for his courtiers and officers and the leading men of Galilee. 22 For when Herodias’ daughter came in and danced, she pleased Herod and his guests; and the king said to the girl, “Ask me for whatever you  wish, and I will grant it.” 23 And he vowed to her, “Whatever you ask me, I will give you, even half of my kingdom.” 24 And she went out, and said to her mother, “What shall I ask?” And she said, “The head of John the baptizer.” 25 And she came in immediately with haste to the king, and asked, saying, “I want you to give me at once the head of John the Baptist on a platter.” 26 And the king was exceedingly sorry; but because of his oaths and his guests he did not want to break his word to her. 27 And immediately the king sent a soldier of the guard and gave orders to bring his head. He went and beheaded him in the prison, 28 and brought his head on a platter, and gave it to the girl; and the girl gave it to her mother. 29 When his disciples heard of it, they came and took his body, and laid it in a tomb.

Thứ Sáu    8-2          Lương tâm tội lỗi của Hêrôđê

 

Mc 6,14-29

14 Vua Hê-rô-đê nghe biết về Đức Giê-su, vì Người đã nổi danh. Có kẻ nói: “Đó là ông Gio-an Tẩy Giả từ cõi chết trỗi dậy, nên mới có quyền năng làm phép lạ.”15 Kẻ khác nói: “Đó là ông Ê-li-a.” Kẻ khác nữa lại nói: “Đó là một ngôn sứ như một trong các ngôn sứ.”16 Vua Hê-rô-đê nghe thế, liền nói: “Ông Gio-an, ta đã cho chém đầu, chính ông đã trỗi dậy! “17 Số là vua Hê-rô-đê đã sai người đi bắt ông Gio-an và xiềng ông trong ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà Hê-rô-đi-a, vợ của người anh là Phi-líp-phê,18 mà ông Gio-an lại bảo: “Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài! “19 Bà Hê-rô-đi-a căm thù ông Gio-an và muốn giết ông, nhưng không được.20 Thật vậy, vua Hê-rô-đê biết ông Gio-an là người công chính thánh thiện, nên sợ ông, và còn che chở ông. Nghe ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.21 Một ngày thuận lợi đến: nhân dịp mừng sinh nhật của mình, vua Hê-rô-đê mở tiệc thết đãi bá quan văn võ và các thân hào miền Ga-li-lê.22 Con gái bà Hê-rô-đi-a vào biểu diễn một điệu vũ, làm cho nhà vua và khách dự tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái: “Con muốn gì thì cứ xin, ta sẽ ban cho con.”23 Vua lại còn thề: “Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được.”24Cô gái đi ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây? ” Mẹ cô nói: “Đầu Gio-an Tẩy Giả.”25 Lập tức cô vội trở vào đến bên nhà vua và xin rằng: “Con muốn ngài ban ngay cho con cái đầu ông Gio-an Tẩy Giả, đặt trên mâm.”26 Nhà vua buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với cô.27 Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gio-an tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở trong ngục,28 bưng đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô gái trao cho mẹ.29 Nghe tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi mộ.

Meditation: 

 

Do you ever feel haunted by a past failure or a guilty conscience? The Lord Jesus came to set us free from the oppression of sin and guilt. King Herod, the most powerful and wealthy man in Judea, had everything he wanted, except a clear conscience and peace with God. Herod had respected and feared John the Baptist as a great prophet and servant of God. John, however did not fear to rebuke Herod for his adulterous relationship with his brother’s wife, Herodias. John ended up in prison because of Herodias’ hatred and jealousy. Herod, out of impulse and a desire to please his family and friends, had John beheaded. Now Herod’s conscience is pricked when he hears that some think that the Baptist has risen.

Guilt and pride cripples – repentance and pardon heals

When Herod heard the fame of Jesus he supposed that John the Baptist, whom he had beheaded, had returned from the dead. Unfortunately for Herod, he could not rid himself of sin by ridding himself of the man who confronted him with his sin. Herod was a weak man. He could take a strong stand on the wrong things when he knew the right. Such a stand, however, was a sign of weakness and cowardice. The Lord gives grace to the humble, to those who acknowledge their sins and who seek God’s mercy and pardon. His grace and pardon not only frees us from a guilty conscience, it enables us to pursue holiness in thought and action as well.  God’s grace enables us to fight fear with faith and to overcome the temptation to compromise goodness and truth with wrongdoing and falsehood.

 

John Chrysostom describes John’s death as a crown:

In what way, then, was this just man harmed by this demise, this violent death, these chains, this imprisonment? Who are those he did not set back on their feet – provided they had a penitent disposition – because of what he spoke, because of what he suffered, because of what he still proclaims in our own day – the same message he preached while he was living. Therefore, do not say: “Why was John allowed to die?” For what occurred was not a death, but a crown, not an end, but the beginning of a greater life. Learn to think and live like a Christian. You will not only remain unharmed by these events, but will reap the greatest benefits.(ON THE PROVIDENCE OF GOD 22.10)

 

Do you rely on God’s grace and help to choose his way of holiness and to reject whatever would compromise your faith and loyalty to Jesus Christ?

 

“Heavenly Father, form in me the likeness of your Son that I may imitate him in word and deed. Help me to live the Gospel faithfully and give me the strength and courage I need to not shrink back in the face of adversity and temptation.”

Suy niệm:

 

Bạn có bao giờ cảm thấy bị ám ảnh bởi một sự thất bại trong quá khứ hay một lương tâm tội lỗi không? Chúa Giêsu đến giải thoát chúng ta khỏi áp bức của tội lỗi. Vua Hêrôđê, một người giàu có và quyền lực nhất trong xứ Giuđêa, có mọi thứ ông muốn, ngoại trừ một lương tâm trong sạch và sự an bình với Thiên Chúa. Hêrôđê kính trọng và sợ Gioan tẩy giả như một ngôn sứ lớn và tôi tớ của TC. Gioan, tuy nhiên đã không sợ khiển trách Hêrôđê vì mối quan hệ bất chính với người chị dâu của mình. Gioan đã kết thúc cuộc đời trong tù bởi sự ghen tức của bà Hêrôđia. Vua Hêrôđê, trong cơn bốc đồng và ước muốn làm hài lòng gia đình và bạn bè mình, đã cho chém đầu Gioan. Giờ đây lương tâm ông bị cắn rứt khi ông nghe đồn Gioan tẩy giả sống lại.

Tội lỗi và kiêu ngạo làm tê liệt – sự thống hối và tha thứ chữa lành

Khi Hêrôđê nghe danh tiếng Ðức Giêsu, ông cho là Gioan tẩy giả, người đã bị ông chém đầu, nay sống lại từ cõi chết. Không may cho Hêrôđê, ông không thể rửa mình khỏi tội bằng việc trốn tránh người đã dám vạch tội ông. Vua Hêrôđê là một người yếu đuối. Ông đã quả quyết làm điều sai trái khi ông biết đó là đúng. Tuy nhiên, một lập trường sai trái như vậy, là một dấu chỉ của sự yếu đuối và hèn nhát. Chúa ban ơn cho kẻ khiêm nhường, cho những ai nhìn nhận tội lỗi của mình và những ai tìm kiếm lòng thương xót và tha thứ của Chúa. Ơn sủng và sự tha thứ của Người không chỉ giải thoát chúng ta khỏi lương tâm cắn rứt, nó còn có thể giúp chúng ta theo đuổi sự thánh thiện trong tư tưởng và hành động nữa. Ơn sủng của Thiên Chúa giúp chúng ta dùng đức tin để chống lại sợ hãi và chiến thắng sự cám dỗ làm tổn hại đến sự thiện và sự thật với những điều sai trái và lầm lạc.

Gioan Chrysostom mô tả cái chết của Gioan như một phần thưởng:

Bằng cách nào, người công chính này bị tổn hại bởi cái chết này, cái chết bạo lực này, các xiềng xích này, ngục tù này sao? Ai là người ông đã phục hồi địa vị – miễn là họ có khuynh hướng sám hối – vì những gì ông nói, vì những gì ông phải chịu đựng, vì những gì ông vẫn tuyên bố trong thời của chúng ta – cùng một sứ điệp ông giảng đang khi ông còn đang sống. Vì vậy, đừng nói: “Tại sao Gioan cho phép mình chết?” Vì những gì xảy ra không phải là cái chết, nhưng là phần thưởng, không phải kết thúc, nhưng là khởi đầu của một sự sống tuyệt vời hơn. Hãy học suy nghĩ và sống như người tín hữu. Bạn sẽ không chỉ được an toàn trước những sự kiện này, mà sẽ còn gặt hái được những ích lợi lớn lao nhất (Sự quan phòng của Thiên Chúa 22.10).

Bạn có cậy dựa vào ơn sủng và sự giúp đỡ của Thiên Chúa để chọn lựa đường lối thánh thiện của Người và loại trừ tất cả những gì có thể làm tổn hại đến đức tin và sự trung thành của bạn với Đức Giêsu Kitô không?

Lạy Cha trên trời, xin hình thành con nên giống Con Cha để con có thể bắt chước Người trong lời nói và việc làm. Xin giúp đỡ con sống trung thành với Tin mừng và ban cho con sức mạnh và lòng can đảm để con không chùng bước khi đương đầu với những nghịch cảnh và cám dỗ.

Tác giả: Don Schwager
(http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/)
Bro. Paul Thanh Vu – chuyển ngữ

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây