Thứ ba tuần 3 Mùa Chay.

Thứ hai - 16/03/2020 08:44

Thứ ba tuần 3 Mùa Chay.

“Nếu mỗi người trong chúng con không tha thứ cho anh em, thì Chúa Cha cũng không tha thứ cho chúng con”.

 

Lời Chúa: Mt 18, 21-35

Khi ấy, Phêrô đến thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, khi anh em xúc phạm đến con, con phải tha thứ cho họ mấy lần? Có phải đến bảy lần không?”

Chúa Giêsu đáp: “Ta không bảo con phải tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy. Về vấn đề này, thì Nước Trời cũng giống như ông vua kia muốn tính sổ với các đầy tớ.

Trước hết, người ta dẫn đến vua một người mắc nợ mười ngàn nén bạc. Người này không có gì trả, nên chủ ra lệnh bán y, vợ con và tất cả tài sản của y để trả hết nợ. Người đầy tớ liền sấp mình dưới chân chủ và van lơn rằng: “Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn và tôi sẽ trả cho ngài tất cả”. Người chủ động lòng thương, trả tự do và tha nợ cho y.

Khi ra về, tên đầy tớ gặp một người bạn mắc nợ y một trăm bạc. Y tóm lấy, bóp cổ mà nói rằng: “Hãy trả nợ cho ta”. Bấy giờ người bạn sấp mình dưới chân và van lơn rằng: “Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn, tôi sẽ trả hết nợ cho anh”. Y không nghe, bắt người bạn tống giam vào ngục, cho đến khi trả nợ xong. Các bạn y chứng kiến cảnh tượng đó, rất khổ tâm, họ liền đi thuật với chủ tất cả câu truyện.

Bấy giờ chủ đòi y đến và bảo rằng: “Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết nợ cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta; còn ngươi, sao ngươi không chịu thương bạn ngươi như ta đã thương ngươi?” Chủ nổi giận, trao y cho lý hình hành hạ, cho đến khi trả hết nợ.

Vậy Cha Ta trên trời cũng xử với các con đúng như thế, nếu mỗi người trong các con không hết lòng tha thứ cho anh em mình”.

 

 

SUY NIỆM 1: Hết lòng tha thứ

Suy niệm :

“Tôi viết cho anh, người bạn vào giây phút cuối của đời tôi…

Vâng, tôi cũng xin nói với bạn tiếng Cám ơn và lời Vĩnh biệt này…

Ước gì chúng ta, những người trộm lành hạnh phúc,

được thấy nhau trên Thiên đàng, nếu Thiên Chúa muốn,

Người là Cha của hai chúng ta.”

Đây là những câu cuối trong di chúc của cha Christian de Chergé,

tu viện trưởng của một đan viện khổ tu ở Tibhirine, nước Algérie, châu Phi.

Cha viết những câu này vào cuối năm 1993 cho một người nào đó sẽ giết mình.

Ngày 21-5-1996, cha đã bị nhóm Hồi giáo vũ trang chặt đầu

cùng với sáu tu sĩ khác trong đan viện.

Cha Christian gọi kẻ sẽ giết mình là bạn, chứ không phải là kẻ thù hay sát nhân.

Cha coi mình cũng là tên trộm lành chẳng khác gì anh ta, cũng cần được tha thứ.

Cha chỉ mong gặp lại anh ta trên Thiên đàng,

vì cả hai đều là con, cùng được tha vì được yêu bởi Thiên Chúa.

Dụ ngôn hôm nay hẳn đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của cha Christian.

Có hai người mắc nợ, cả hai đều là đầy tớ của cùng một ông chủ.

Một người mắc nợ ông chủ một món nợ cực lớn, mười ngàn yến vàng.

Một người mắc nợ đồng bạn mình một món nợ nhỏ, một trăm quan tiền,

mà người đồng bạn ấy lại chính là người đang mắc nợ ông chủ.

Cả hai đều không trả nổi và năn nỉ xin hoãn.

Ông chủ chạnh lòng thương tha luôn món nợ cho người thứ nhất.

Nhưng người này lại dứt khoát không chịu hoãn lại cho người thứ hai.

Anh ta đã tống bạn mình vào ngục.

“Đến lượt ngươi, ngươi lại không phải thương xót người đầy tớ đồng bạn

như chính ta đã thương xót ngươi sao?” (c. 33).

Lòng thương xót tha thứ của Thiên Chúa như dòng suối chảy vào đời tôi.

Thương xót tha thứ chính là để cho dòng suối ấy chảy đi,

chảy đến với người xúc phạm đến tôi nhiều lần trong ngày.

Tôi tha bằng chính sự tha thứ mà tôi đã nhận được từ Thiên Chúa.

Không tha là giữ dòng suối đó lại, và biến nó thành ao tù.

Không tha là đánh mất cả những gì mình đã nhận được.

Người mắc nợ ông chủ nhiều, đã được tha một cách quảng đại bất ngờ,

nhưng sự tha thứ đó đã bị rút lại.

Chỉ ai biết cho đi sự tha thứ mới giữ lại được nó cho mình.

Chúng ta đều là người mắc nợ và đều là đầy tớ của Thiên Chúa.

Tôi nợ Chúa nhiều hơn anh em tôi nợ tôi gấp bội.

Sống với nhau tránh sao khỏi có lúc thấy mình bị xúc phạm.

Chỉ tha thứ mới làm cho tôi đi vào được trái tim của Thiên Chúa nhân hậu.

Chỉ tha thứ mới làm tôi được nhẹ lòng, và người kia được giải thoát.

 

Cầu nguyện :

Lạy Thiên Chúa, đây lời tôi cầu nguyện:

Xin tận diệt, tận diệt trong tim tôi

mọi biển lận tầm thường.

Xin cho tôi sức mạnh thản nhiên

để gánh chịu mọi buồn vui.

Xin cho tôi sức mạnh hiên ngang

để đem tình yêu gánh vác việc đời.

Xin cho tôi sức mạnh ngoan cường

để chẳng bao giờ khinh rẻ người nghèo khó,

hay cúi đầu khuất phục trước ngạo mạn, quyền uy.

Xin cho tôi sức mạnh dẻo dai

để nâng tâm hồn vươn lên khỏi ti tiện hằng ngày.

Và cho tôi sức mạnh tràn trề

để âu yếm dâng mình theo ý Người muốn. Amen.

R. Tagore (Đỗ Khánh Hoan dịch)

Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.

 

SUY NIỆM 2: Tha thứ

Tha thứ đến 7 lần, đó là tha thứ theo đúng công bằng của lề luật, của lý luận con người. Nhưng Chúa Giêsu còn đi xa hơn bằng cách nói: tha thứ cho đến 70 lần bẩy.

Trong dụ ngôn người đầy tớ mắc nợ, người này xin chủ chờ thêm thời gian nữa anh sẽ trả hết, nhưng chủ đã tha luôn cả số nợ. Thế mà anh đã không hành xử như vậy đối với người bạn chỉ mắc nợ anh một trăm bạc. Chúa Giêsu đã đưa ra bài học từ dụ ngôn này: “Cha Ta trên trời sẽ xử với các người như thế nếu mỗi người trong các ngươi thật lòng tha thứ cho anh em mình”.

Chúng ta hãy kiểm điểm xem chúng ta đã sống thế nào về điều chúng ta thường cầu nguyện: “Xin Cha tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con”.

Về vấn đề này tác giả tập sách Đường Hy Vọng đã chia sẻ như sau:

“Tính phê bình chỉ trích là một trở ngại lớn cho đời sống siêu nhiên. Chỉ tiêu cực phàn nàn kẻ khác, con quấy rầy họ, và muôn đắng cay trong lòng con. Va chạm người khác là sự thường. Sống trong một xã hội không va chạm nhau chỉ có thể là Thiên đàng. Một hòn đá nhờ va chạm mà bóng láng hơn, sạch đẹp hơn. Phàn nàn là bệnh dịch hay lây, triệu chứng là bi quan, mất bình an, nghi ngờ, mất nhuệ khí kết hiệp với Chúa. Bác ái không chỉ có yêu thương và tha thứ. Bác ái là cả một hành động để tạo bầu khí mới giữa cộng đồng xã hội, quốc gia và quốc tế, biến thế giới của thú vật nên thế giới của con người, biến thế giới của con người nên thế giới của con Chúa. Chỉ giây phút hiện tại là quan trọng. Đừng nhớ ngày hôm qua của anh em để chỉ trích. Đừng nhớ ngày hôm nay của con để khóc lóc, nó đã vào dĩ vãng. Đừng nhìn ngày mai của con để bi quan, nó còn trong tương lai. Giao quá khứ cho lòng nhân từ của Thiên Chúa, giao tương lai cho sự quan phòng của Ngài và giao tất cả cho tình yêu Chúa”.

Xin Chúa hướng dẫn chúng ta trên con đường canh tân cuộc sống đức tin và đức ái. Xin Chúa ban cho chúng ta mỗi ngày được nên giống Chúa hơn để xây dựng hoà bình và hoà hợp trong môi trường chúng ta sống.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

SUY NIỆM 3: Tha thứ vô bờ

Bấy giờ ông Phê-rô đến gần Đức Giê-su mà hỏi rằng: “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải đến bảy lần không?” Đức Giê-su đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy.” (Mt. 18, 21-22)

Khi Phê-rô hỏi: “Nếu anh em cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha thứ mấy lần? Có phải bảy lần không”. Thế là ông tốt lắm rồi. Ông đã vượt mức luật cũ: “Mắt đền mắt, răng đền răng”. Còn chúng ta, có ai đã tha thứ đến bảy lần chưa?

Những trường phái Rabbi đã định mức tha thứ thế nào? Tha cho vợ mấy lần, cho con cái, cho anh chị em mấy lần? Họ cãi nhau xem phải ấn định mấy lần, phải tha thứ, luật của trường phái nào mới đúng?

Nhưng Đức Giê-su không đứng đầu trường phái nào, với Người, không có mức nào hết, vì Người không tự đóng khuôn vào khu vực số lượng nhiều hay ít. Chúng ta muốn được Thiên Chúa tha thứ vô cùng thì chúng ta phải biết tha thứ không tính toán.

Khi bạn tha thứ, bạn đừng nhìn vào sức nặng của xúc phạm, nhưng hãy nhìn vào Thiên Chúa và nhìn lại cuốn sổ ghi lỗi của bạn. Chỉ có kẻ vô tội mới được phép luận tội và tha thứ thôi. Tất cả chúng ta đều là kẻ có tội và được thương xót tha thứ, cho nên chúng ta đo lòng thương xót của mình đối với kẻ có nợ chúng ta là tự phụ. Chúng ta cần nhớ bài học này: Theo đức tin, trước nhất chúng ta phải luôn luôn nhìn lên Chúa trước khi xét đoán anh em mình, và lúc đó chúng ta sẽ được đầy lòng nhân hậu khoan dung êm ái và yêu thương.

Lời của Đức Giê-su ban đầu có vẻ kỳ dị, nhưng nhìn kỹ, thì thấy khôn ngoan biết bao … Trong thế giới pháp chế trói buộc nặng nề này, không còn quan tâm đến con tim, thì tốt lành biết bao khi được nghe những bài diễn văn về lòng thương yêu tha thứ.

J.G

 

SUY NIỆM 4: HÃY BIẾT “YÊU” NHƯ CHÚA (Mt 18, 21 -35)

Có một anh bạn hỏi một người Công Giáo rằng: “Nếu để nói một câu ngắn gọn nhất nhằm tóm gọn toàn bộ giáo lý về đạo Công Giáo thì bạn sẽ nói câu nào?”; bạn trẻ Công Giáo trả lời, đó là chữ: “Yêu”.

Thật vậy, chữ “yêu” là chữ cốt lõi của đạo Công Giáo. Vì yêu, Thiên Chúa dựng nên trời đất và con người. Vì yêu, Ngài đã cứu thoát họ khỏi Ai Cập, đưa về Đất Hứa. Vì yêu Thiên Chúa đã gửi các ngôn sứ đến để dạy dỗ dân. Vì yêu, Thiên Chúa đã ban Con Một của mình đến để cứu chuộc nhân loại. Đấng ấy là Đức Giêsu. Khi Đức Giêsu đến, Ngài đã dạy dỗ, yêu thương, tha thứ cho kẻ thù và cuối cùng, vì yêu nên Đức Giêsu đã chết cho người mình yêu.

Hôm nay, Tin Mừng một lần nữa xác định căn cốt đó khi trình thuật cuộc nói chuyện giữa Đức Giêsu và Phêrô. Khởi đi từ câu hỏi của Phêrô: "Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?" Đức Giêsu đáp: "Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy".

Tha như thế là tha mãi, tha không giới hạn, không điểm dừng, không so đo tính toán thiệt hơn. Tha như thế là đi vào mối tương quan với Thiên Chúa là tình yêu, và làm toát lên đạo mới, “đạo yêu thương”.

Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy tha thứ và tha thứ không ngừng nghỉ!

Tha thứ như thế thì mới được Thiên Chúa tha thứ cho mình.

Tha thứ là một điều rất khó, nhưng nó là tuyệt đỉnh và cao quí nhất mà Đức Giêsu đã cống hiến cho con người.

Tha thứ còn là của lễ đẹp lòng Thiên Chúa nhất, bởi vì nhờ tha thứ, con người trở nên giống Thiên Chúa vì Thiên Chúa mà Đức Giêsu mạc khải cho loài người là Thiên Chúa của tha thứ  không ngừng. Vì thế, chỉ có một mình Thiên Chúa tha thứ không ngừng ấy, mới có thể đòi hỏi con người: “Ta không bảo con phải tha đền bẩy lần, nhưng là đến bẩy mươi lần bẩy”, tức là tha không ngừng.

Nếu có khó khăn trong việc tha thứ, ấy là chúng ta vẫn nhìn vào sức nặng của sự xúc phạm mà đối phương đã gây ra cho ta, trong khi đó, lẽ ra chúng ta phải nhìn vào tình thương của Thiên Chúa đối với mình khi Ngài tha thứ tội lỗi cho ta.

Lạy Chúa Giêsu, Lời Chúa dạy chúng con hôm nay thật tuyệt vời, vì nếu chúng con không tha thứ thì làm sao chúng con được Chúa thứ tha trong khi chúng con là kẻ có tội? Xin Chúa ban cho chúng con có lòng nhân hậu như Chúa là Đấng Nhân Hậu. Biết yêu tha thiết để sẵn sàng tha thứ không ngừng nghỉ như Chúa. Amen.

Ngọc Biển SSP

 

Con phải tha thứ mấy lần? – SN song ngữ 17.3.2020

 

Tuesday (March 17): “How often shall I forgive?”

 

Gospel Reading:  Matthew 18:21-35  

21 Then Peter came up and said to him, “Lord, how often shall my brother sin against me, and I forgive him? As many as seven times?” 22 Jesus said to him, “I do not say to you seven times, but seventy times seven. 23 “Therefore the kingdom of heaven may be compared to a king who wished to settle accounts with his servants. 24 When he began the reckoning, one was brought to him who owed him ten thousand talents; 25 and as he could not pay, his lord ordered him to be sold, with his wife and children and all that he had, and payment to be made. 26 So the servant fell on his knees, imploring him, `Lord, have patience with me, and I will pay you everything.’ 27 And out of pity for him the lord of that servant released him and forgave him the debt. 28 But that same servant, as he went out, came upon one of his fellow servants who owed him a hundred denarii; and seizing him by the throat he said, `Pay what you owe.’ 29 So his fellow servant fell down and besought him, `Have patience with me, and I will pay you.’ 30 He refused and went and put him in prison till he should pay the debt. 31 When his fellow servants saw what had taken place, they were greatly distressed, and they went and reported to their lord all that had taken  place. 32 Then his lord summoned him and said to him, `You wicked servant! I forgave you all that debt because you besought me; 33 and should not you have had mercy on your fellow servant, as I had mercy on you?’ 34 And in anger his lord delivered him to the jailers, till he should pay all his debt. 35 So also my heavenly Father will do to every one of you, if you do not forgive your brother from your heart.”

Thứ Ba     17-3                Con phải tha thứ mấy lần?

 

Mt 18,21-35

21 Bấy giờ, ông Phê-rô đến gần Đức Giê-su mà hỏi rằng: “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không? “22 Đức Giê-su đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy.”23 Vì thế, Nước Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách.24 Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn yến vàng.25 Y không có gì để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con, tài sản mà trả nợ.26 Bấy giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống bái lạy: “Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết.”27 Tôn chủ của tên đầy tớ ấy liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ.28 Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo: “Trả nợ cho tao! “29 Bấy giờ, người đồng bạn sấp mình xuống năn nỉ: “Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh.”30 Nhưng y không chịu, cứ tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ.31 Thấy sự việc xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu đuôi câu chuyện.32 Bấy giờ, tôn chủ cho đòi y đến và bảo: “Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta,33 thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao? “34 Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông.35 Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình.”

Meditation: 

 

Who doesn’t have debts they need to pay off! And who wouldn’t be grateful to have someone release them from their debts? But can we really expect mercy and pardon when we owe someone a great deal? When the people of Israel sinned and rebelled against God, God left them to their own devices until they repented and cried out to him for mercy. The Book of Daniel in the Old Testament recounts the story of Daniel and his three young friends, Hananiah, Mishael, and Azariah, who were sent into exile from Jerusalem to Babylon. When the King of Babylon threw Daniel’s three friends into the fiery furnace, they cried out to God to have mercy not only on themselves, but to have mercy upon all his people. “Do not put us to shame, but deal with us in your forbearance and in your abundant mercy” (Daniel 3:19-43).

The prophet Jeremiah reminds us that God’s “mercies never come to an end – they are new every morning” (Lamentations 3:22-23). God gives grace to the humble and he shows mercy to those who turn to him for healing and pardon.

We owe God a debt we could never repay

God’s mercy towards each one of us shows us the way that God wants each one of us to be merciful towards one another. When Peter posed the question of forgiveness and showing mercy to one’s neighbor, he characteristically offered an answer he thought Jesus would be pleased with. Why not forgive your neighbor seven times! How unthinkable for Jesus to counter with the proposition that one must forgive seventy times that. Jesus made it clear that there is no reckonable limit to mercy and pardon. And he drove the lesson home with a parable about two very different kinds of debts. The first man owed an enormous sum of money – millions in our currency. In Jesus’ time this amount was greater than the total revenue of a province – more than it would cost to ransom a king! The man who was forgiven such an incredible debt could not, however bring himself to forgive his neighbor a very small debt which was about one- hundred-thousandth of his own debt. The contrast could not have been greater!

Jesus paid the price in full for our guilt and condemnation

Paul the Apostle tells us that “the wages of sin is death, but the free gift of God is eternal life in Christ Jesus our Lord” (Romans 6:23). There is no way we could repay God the debt we owed him because of our sins and offenses. Only his mercy and pardon could free us from such a debt. There is no offense our neighbor can do to us that can compare with our debt to God! If God has forgiven each of us our own debt, which was very great, we, too must forgive others the debt they owe us.

 

 

Jesus ransomed us from slavery to sin and eternal death

Through Jesus’ atoning sacrifice for our sins on the cross, we have been forgiven a debt beyond all reckoning. It cost God his very own Son, the Lord Jesus Christ, to ransom us with the price of his blood. Jesus paid the price for us and won for us pardon for our sins and freedom from slavery to our unruly desires and sinful habits. God in his mercy offers us the grace and help of his Holy Spirit so we can love as he loves, pardon as he pardons, and treat others with the same mercy and kindness which he has shown to us. 

 

 

True peace with God

God has made his peace with us. Have you made your peace with God? If you believe and accept God’s love and and pardon for you, then you likewise must choose to be merciful towards those who are in debt to you. Are you ready to forgive and to make peace with your neighbor as God has made peace with you?

“Lord, make me an instrument of your peace. Where there is hatred let me sow love. Where there is injury let me sow pardon. Where there is doubt let me sow faith. Where there is despair let me give hope. Where there is darkness let me give light. Where there is sadness let me give joy.” (Prayer of Saint Francis of Assisi, 1181-1226)

Suy niệm:

 

Ai mà chẳng có nợ cần phải trả cho hết! Và ai lại không biết ơn khi được người ta tha hết nợ cho mình? Thế nhưng, chúng ta có thật sự mong đợi lòng thương xót và sự tha thứ khi chúng ta nợ ai một món nợ lớn không? Khi dân Israel phạm tội và chống lại Thiên Chúa, Thiên Chúa đã để mặc họ theo những phương kế của chính họ cho tới khi họ ăn năn và kêu cầu lòng thương xót của Người. Sách Đanien trong Cựu ước kể lại câu chuyện về Đanien và 3 người bạn, Hanania, Misaen, và Agiaria, bị bắt đi lưu đày từ Giêrusalem đến Babylon. Khi vua Babylon ném 3 người bạn của Đanien vào trong lò lửa bốc cháy, họ đã kêu cầu Thiên Chúa dủ lòng thương xót không chỉ cho họ mà còn thương xót tất cả con dân của Người. “Xin đừng để chúng con phải thẹn thùng xấu hổ, nhưng xin Ngài tỏ lòng nhân hậu và lòng thương xót vô biên của Ngài khi Ngài đối xử với chúng con” (Đn 3,19-43).

 

Ngôn sứ Giêrêmia nhắc nhở chúng ta rằng “Lòng thương xót của Chúa mãi không vơi. Sáng nào Người cũng ban ân huệ mới” (Ac 3,22-23). Thiên Chúa ban ơn sủng cho những kẻ khiêm nhường và tỏ lòng thương xót với những ai đến với Người để xin ơn chữa lành và tha thứ.

Chúng ta có món nợ với TC không trả được

Lòng thương xót của Thiên Chúa dành cho mỗi người chúng ta và cho chúng ta thấy đường lối mà Thiên Chúa muốn mỗi người chúng ta là phải có lòng thương xót đối với nhau. Khi Phêrô đưa ra câu hỏi về sự tha thứ và việc bày tỏ lòng thương xót đối với tha nhân, một cách nào đó ông đã đưa ra câu trả lời mà ông nghĩ Ðức Giêsu sẽ rất hài lòng. Tại sao lại không tha thứ cho tha nhân đến bảy lần! Thật ấn tượng biết bao vì Ðức Giêsu đáp lại với lời tuyên bố rằng người ta phải tha thứ đến 70 lần 7. Ðức Giêsu nói rõ ràng rằng không có sự giới hạn có thể tính toán đối với lòng thương xót và sự tha thứ. Và Người đã củng cố quan điểm của mình với một dụ ngôn về hai loại nợ rất khác nhau. Người thứ nhất nợ số tiền khổng lồ – hàng triệu triệu theo tiền tệ của chúng ta. Trong thời Ðức Giêsu, con số này còn lớn hơn tổng số thu nhập hàng năm của một địa phận – còn hơn cả số tiền để chuộc một ông vua! Tuy nhiên, người đã được tha thứ số nợ kinh khủng như thế lại không thể tha thứ cho người hàng xóm của mình món nợ nhỏ xíu mà chỉ khoảng một phần trăm ngàn số nợ của chính hắn. Không có sự nghịch lý nào có thể lớn hơn!

Đức Giêsu đã trả giá rất đắt vì tội lỗi và sự kết án của chúng ta

Thánh Phaolô tông đồ nói với chúng ta rằng “Lương bổng của tội lỗi là cái chết; còn ân huệ nhưng không Thiên Chúa là sự sống đời đời trong Đức Kitô Giêsu, Chúa chúng ta” (Rm 6,23). Không tài nào chúng ta có thể trả được cho Chúa số nợ chúng ta mắc nợ Người vì những tội lỗi và xúc phạm của mình. Chỉ có lòng thương xót và sự tha thứ của Người mới có thể miễn cho chúng ta khỏi món nợ như thế. Không có sự xúc phạm nào của tha nhân có thể phạm đến chúng ta lại có thể so sánh với món nợ của chúng ta đối với Thiên Chúa! Nếu Thiên Chúa đã tha thứ cho mỗi người chúng ta món nợ của mình, món nợ rất lớn, thì chúng ta cũng phải tha thứ cho người khác món nợ họ nợ chúng ta.

Đức Giêsu đã chuộc chúng ta khỏi ách nô lệ cho tội lỗi và cái chết đời đời 

Ngang qua lễ đền tội của Ðức Giêsu cho những tội lỗi của chúng ta trên thập giá, chúng ta đã được tha thứ món nợ vượt trên tất cả sự tính toán. Nó đòi Thiên Chúa trả giá chính người Con của mình, Chúa Giêsu Kitô, để cứu chuộc chúng ta với giá máu của Người. Ðức Giêsu đã trả giá cho chúng ta và đem lại cho chúng ta ơn tha thứ cho tội lỗi chúng ta và giải thoát khỏi ách nô lệ cho những ước muốn phóng túng và những thói quen tội lỗi của chúng ta. Thiên Chúa với lòng thương xót ban cho chúng ta ơn sủng và sự trợ giúp của Thánh Thần để chúng ta có thể yêu thương như Người yêu thương, tha thứ như Người tha thứ, và đối xử với người khác với cùng lòng thương xót và nhân hậu mà Người đã bày tỏ với chúng ta.

Bình an thật sự với Thiên Chúa

Thiên Chúa đã giao hoà với chúng ta. Bạn có giao hoà với Thiên Chúa không? Nếu bạn tin tưởng và đón nhận tình yêu và ơn tha thứ của Thiên Chúa dành cho bạn, thì bạn cũng phải có lòng thương xót đối với những ai mắc nợ bạn. Bạn có sẵn sàng tha thứ và làm hòa với tha nhân như Thiên Chúa đã làm hòa với bạn không?

Lạy Chúa, xin biến con thành khí cụ bình an của Chúa. Ở đâu có hận thù xin để con gieo rắc yêu thương. Ở đâu có tổn thương xin để con gieo rắc sự tha thứ. Ở đâu có nghi ngờ xin để con gieo rắc niềm tin. Ở đâu có thất vọng xin để con đem tới niềm hy vọng. Ở đâu có đêm tối xin để con đem tới ánh sáng. Ở đâu có u buồn xin để con đem tới niềm vui. (Lời cầu nguyện của thánh Phanxicô Assisi)

Tác giả: Don Schwager
(http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/)
Bro. Paul Thanh Vu – chuyển ngữ

 

SUY NIỆM

Nội dung bản văn Tin Mừng được sắp xếp theo cấu trúc song song đối xứng như sau:

A (c. 21-22): Tha thứ. Chúa mời gọi thánh Phê-rô không chỉ tha thứ bảy lần nhưng bảy mươi lần bảy.

B (c. 23-34): Dụ ngôn “Đức Vua và người đầy tớ độc ác”. Được Đức Vua chạnh lòng thương xóa nợ mười ngàn yến vàng, nhưng người đầy tớ này lại đi xiết nợ một trăm quan tiền với người bạn của mình.

A’ (c. 35): Tha thứ. Cha Trên Trời sẽ đối xử với chúng ta “như thế”, nghĩa là như dụ ngôn diễn tả. Thiên Chúa tha cho chúng ta những món nợ khổng lồ, để chúng ta cũng biết tha cho nhau những món nợ nhỏ bé.

*  *  *

Nếu chúng ta gặp khó khăn trong nỗ lực sống lời mời gọi “tha thứ bảy mươi lần bảy” của Đức Giê-su, thì chính kinh nghiệm đích thân được tha thứ, mà dụ ngôn diễn tả, sẽ mở rộng con tim của chúng ta để cũng có thể tha thứ cho nhau đến vô hạn

Nếu không, chúng ta sẽ tự làm cho mình trở thành bất xứng với ơn tha thứ đã nhận được hay với ơn tha thứ mà chúng ta xin Chúa thương ban cho chúng ta mỗi ngày với Kinh Lạy Cha: “Xin tha nợ chúng con, như chúng ta con cũng tha kẻ có nợ chúng con”.

1. Từ “bảy lần” đến “bảy mươi lần bảy” (c. 21-22)

Trước hết, chúng ta hãy chú ý con số đầu tiên, là con số bảy. Tại sao lại là bảy? Bởi vì con số bảy đối với người Do Thái cũng giống như con số chín của chúng ta: bảy là hoàn hảo rồi; còn chúng ta, chín “nút” là chắc ăn! Chúng ta phải thán phục thánh Phêrô, vì ngài sẵn sàng tha thứ cho người anh em xúc phạm đến mình, không chỉ đôi ba lần, nhưng còn dự kiến tha thứ đến bảy lần. Bảy lần, phải chăng là đã quá nhiều? Chúng ta cứ nhớ lại kinh nghiệm sống của mình, để nhận ra rằng, bảy lần không quá nhiều như chúng ta tưởng; nhất là sự xúc phạm trong thực tế được tiến hành và được cảm nhận một cách rất tinh vi. Bởi vì, chúng ta xúc phạm đến người khác, không chỉ bằng hành động hay lời nói, nhưng còn bằng ánh mắt, bằng thái độ bắt nguồn từ những ý nghĩ không tốt về người khác. Thật vậy, tha thứ 7 lần không quá nhiều,

  • khi người anh em hay chị em là người sống trong cùng một nhà, cùng một cộng đoàn, nghĩa là ngày nào chúng ta cũng phải đối diện ;
  • khi người người anh em, hay chị em, là người mình có thành kiến hay mình không ưa ;
  • khi bản thân chúng ta là người chi li và thích dò xét ;
  • khi vấn đề phạm lỗi, trong thực tế, thường được giải thích một cách chủ quan ;
  • khi mà người anh em không biết mình phạm lỗi với cái anh đó, hay chị đó.

Như thế, người anh em hay chị em trong thực tế có thể phạm lỗi đối với mình hơn bảy lần và đôi khi trong một thời gian rất ngắn; thậm chí, bản thân của người anh em, tự thân, là một lỗi đối với tôi, là một xúc phạm đối với tôi. Hơn nữa, chúng ta cứ đếm mà xem : 1, 2, 3, 4, 5, 6 và 7. Chúng ta đếm hết bảy lần rất nhanh ; và sau đó là không tha nữa ! Sống với nhau mà không tha thứ cho nhau, thì loài người chúng ta không thể tồn tại, không thể tồn tại từ trong trứng nước, nghĩa là từ trong gia đình của chúng ta. Chúng ta cứ nhớ lại mà xem, để chúng ta sống được như hôm nay, cha mẹ đã tha thứ cho chúng ta bao nhiều lần. Chắc chắn là không thể đếm được. Nhưng nếu chỉ tha bảy lần thôi, thì tiếp theo là chuyện gì xảy ra? Ai trong chúng ta cũng có kinh nghiệm rồi: đó là tai họa, là loại trừ, là đỗ vỡ, là đoạn tuyệt, là nghỉ chơi, là không còn tương lai cho đời sống chung nữa.

Chính vì thế, Đức Giêsu dùng chính con số mà thánh Phêrô đưa ra để đẩy nó tới một con số rất lớn : 70 mươi lần 7 bằng 490 lần. Vừa nãy chúng ta đếm rất nhanh đến số bảy; bây giờ có ai trong chúng ta có can đảm đếm cho mọi người nghe 490 lần! Nếu đếm theo nhịp đồng hồ, thì sẽ mất hơn tám phút! Còn nếu rải đều ra trong thực tế: giả sử, ngày nào cũng tha một lần, thì sẽ kéo dài một năm bốn tháng! Về phương diện số học, đó là một con số hữu hạn, nhưng trong thực tế, chỉ có lòng bao dung vô hạn mới tha thứ được nhiều như thế. Và nếu ai đã tha được đến 490 lần thì chắc chắn cũng có khả năng tha đến 490 lần nữa ! Nghĩa là cứ tha thứ thôi, không thèm đếm nữa, tha thứ đã trở thành lẽ sống đem lại bình an và niềm vui rồi. Bởi vì một tâm hồn chấp nhất, không tha thứ, sẽ bị ô nhiễm bởi sự bực dọc, tức tối, phẫn nộ và cả báo thù nữa.

Lời của Đức Giêsu dạy chúng ta phải tha thứ cho người khác nhiều như thế, phải chăng là ảo tưởng, phải chăng là không thực tế ? Không ảo tưởng chút nào ; nhưng ngược lại là rất thực tế, vì đời sống của gia đình, của cộng đoàn, của giáo xứ và rộng hơn là giáo phận, là Giáo Hội, là xã hội, là cá nhân loại, cần lòng bao dung vô hạn như thế, để tồn tại.

Hiểu như thế và chắc ai cũng đồng ý, nhưng làm sao thực hành được ? Làm sao mà tha thứ nhiều như thế và tha thứ mãi như thế được. Nhiều khi một lần thôi cũng không được. Chúng ta hãy nhớ lại mà xem, có ai đó đã xúc phạm đến chúng ta như thế nào đó, phản ứng đầu tiên là tha thứ hay muốn trả đũa, và trả đũa một cách thích đáng?

2. Mười ngàn yến vàng và một trăm quan tiền (c. 23-34)

Dụ ngôn của Đức Giêsu sẽ giúp chúng ta mở rộng con tim hẹp hòi của chúng ta. Theo dụ ngôn, ai trong chúng ta cũng « xúc phạm » đến Chúa rất nhiều lần. « Nhiều lần » ở đây không chỉ ở bình diện đếm được ; giống như khi chúng ta chuẩn bị đi xưng tội, chúng ta cố đếm những hành vi lỗi phạm ; nhưng « nhiều lần » còn có nghĩa là chúng ta đã xúc phạm đến hình ảnh Thiên Chúa có ở nơi mỗi người chúng ta : chúng ta được dựng nên, được ban sự sống, được sinh ra theo hình ảnh Thiên Chúa ; nhưng nội tâm, ý nghĩ, lời nói, cách sống, lối sống của chúng ta đã bao lần đi ngược với hình ảnh Thiên Chúa có nơi chúng ta? Ở bình diện, này thì chúng ta chịu thua, không thể đếm được; bởi vì đó là cả một năng động sống xúc phạm đến chính Thiên Chúa, và đó cũng là gốc rễ của những hành vi phạm lỗi bên ngoài.

Cũng như người kia, trong dụ ngôn, mang một món nợ khổng lồ đối với Đức Vua: mười ngàn yến vàng! Theo một nhà chuyên môn, mười ngàn yến vàng tương đương với một trăm ngàn lượng vàng. Và với một người thợ thời đó, phải mất cả trăm đời người mới có thể tích lũy được số vàng lớn như thế[1]. Giống như con số 490 lần, số nợ mười ngàn yến vàng muốn diễn tả món nợ khổng lồ không thể trả nổi ; mà món nợ khổng lồ, thì cần đến lòng thương xót khổng lồ, nghĩa là lòng thương xót vô bờ vô bến.

Thật vậy, chỉ vì chạnh lòng thương mà Đức Vua tha hết món nợ khổng lồ của người đầy tớ. Đây chính là Tin Mừng rất lớn đối với chúng ta. Thiên Chúa thương xót và tha thứ chúng ta một cách vô hạn; và đây chính là động lực để chúng ta biết tha thứ cho nhau, tha cho nhau những món nợ thật nhỏ bé, giống như hình ảnh một trăm quan tiền, so với số nợ khổng lồ, mười ngàn yến bạc, mà chúng ta được Chúa tha.

Dụ ngôn có nói tới sự nghiêm khắc của Đức Vua, nhưng sự nghiêm khắc đến sau sự độc ác của người đầy tớ; sự nghiêm khắc của Đức Vua là hậu quả của sự độc ác. Trong khi đó, vị vua tỏ lòng nhân hậu trước. Chính người đầy tớ đã tự biến thành bất xứng đối với ơn tha thứ vô hạn mà mình đã lãnh nhận. Ngoài ra, sự độc ác còn làm khổ mình và làm khổ người khác, làm khổ cả Đức Vua: thay vì tỏ lòng biết ơn Đức Vua và hành động theo lòng biết để làm cho Đức Vua vui lòng, thì sự độc ác của anh làm khổ Đức Vua: “Tôn chủ nổi cơn thịnh nộ”!

3. Cha của Thầy ở trên trời (c. 35)

Chúng ta được tha thứ vô hạn, thì chúng ta cũng sẽ có khả năng tha thứ cho người anh em hay chị em vô hạn. Nếu chúng ta chưa tha thứ được, đó là vì chúng ta giống người tôi tớ tồi tệ kia : quên ơn, vô ơn và trục lợi lòng thương xót của Thiên Chúa.

Chính chúng ta cũng được Thiên Chúa tha trước : tha thứ tất cả và luôn luôn tha thứ ; và nếu chúng ta không sẵn sàng tha thứ cho nhau, chúng ta sẽ tự biến mình trở thành bất xứng với ơn tha thứ đã lãnh nhận. Như Chúa nói:

Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế,
nếu mỗi người trong anh em
không hết lòng tha thứ cho anh em mình ». 
(c. 35)

Đây chính là một trong những lời nguyện xin trong Kinh Lạy Cha mà chúng ta đọc nhiều lần trong ngày và nhất là trong Thánh Lễ : « Xin tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha, kẻ có nợ chúng con ».

*  *  *

Thực ra, lòng thương xót vô hạn của Thiên Chúa đã được gói ghém ngay trong lời mời gọi tha thứ đến bảy mươi lần bảy rồi. Bởi lẽ, Ngài không thể mời gọi chúng ta thực hiện điều chính ngài đã không thực hiện, đang thực hiện và sẽ thực hiện mãi mãi, đó là ơn tha thứ tội lỗi Chúa Cha ban cho chúng ta, nơi Đức Ki-tô chịu đóng đinh ; bởi vì

Không có gì tách được chúng ta
ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa,
thể hiện nơi Đức Ki-tô Giê-su, Chúa chúng ta. 
(Rm 8, 39)

Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc

[1] Claude Tassin, Tin Mừng Mat-thêu (L’Evangile de Matthieu, commentaire pastorale), Paris, Centurion, 1991, bản dịch Việt ngữ trang 301.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây