GIÁO PHẬN PHAN THIẾT

http://gpphanthiet.com


Lén…!

Lén…!
Tỉnh Dòng Phanxicô Xaviê - Dòng Tên Việt Nam - 19 đường 5 - Kp.2 - P.Linh Trung - Thủ Đức - Tp.HCM, thần học, triết học, tâm lý, kinh thánh, cầu nguyện, các vấn đề của cuộc sống, linh đạo, nhóm mục vụ, mục vụ...

 

(Truyện ngắn)

https://dongten.net/wp-content/uploads/2019/10/01-Ei-Condor-Pasa.mp3

Cầm cây sắt có cái đầu nhọn hoắc nhỏ xíu, nó cạy ổ khóa cách điêu luyện. Tầm năm lần đưa đầu nhọn vào rồi khoáy trong ổ khóa, thì cánh cửa đã tự động bật ra mà không cần bất kỳ lực đẩy nào. Đưa mu bàn tay quệt mồ hôi nhễ nhãi trên trán và gò má, bệt lên trên mái tóc, rồi nó đưa bàn tay ướt nhẹp mồ hôi xuống áo mà lau cho khô. Trời tối không chút ánh sáng nào rọi vào ngõ cụt này… dù đêm nay là đêm rằm. Khuôn mặt ốm nhom và chiếc cằm nhọn hoắc chẳng thua gì mũi nhọn của cây sắt cứ mờ ảo cử động trong bóng tối.

-“Không ai ở nhà! Chắc gom kha khá đây!”.

Nói xong nó lấy tay đẩy cánh cửa ra từ từ, bước chân vào nhà, vai xốc cái bao to. Mùi nhang từ bàn thờ tỏa ra thơm phức xộc thẳng vào lỗ mũi nó, mùi trầm hương phả ra tạo nên một không gian bình yên như một ngôi chùa hay một điện thờ. Nó đưa mũi hít một hơi dài. Nhìn lên bàn thờ, dưới ánh đèn dầu mờ mờ nó thấy tấm hình của một người đàn ông râu dài. Tấm hình có lẽ được họa bằng chì nên chẳng biết tóc ông có bạc hay không. Cạnh tấm hình là chiếc lư hương nhỏ như cái chén và hai chân đèn, nó vội vàng lùa cái lư hương và hai chân đèn vào bao, cố nhẹ nhàng để không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Mồ hôi trên trán nó vẫn chảy rất nhiều, nó tự hỏi:

-“Quái! Sao trời hầm hì dữ!”

Chợt nó nghe từ phía sau tấm màn tiếng động: “cộc… cộc… cộc…”.

-“Chết! Có người!”.

Nó tự thông báo với mình rồi vội vàng lợi dụng bóng tối và núp sát góc tủ để tránh bị phát hiện. Một người phụ nữ lớn tuổi bước ra, tay phải cầm chiếc gậy dò đường tạo nên tiếng “cộc…cộc…cộc…” nện lên sàn nhà. Tay trái bà nắm chặt khung gỗ chỗ tấm màn lần ra bên ngoài. Buông khung gỗ ra bà đưa tay quờ quạng, lần theo chiếc gậy gõ trên nền nhà. Bà không mở đèn. Hình như… bà bị mù.

-“Cốp!”

Tiếng gậy đụng vào chân ghế gỗ đặt đàng trước bàn thờ. Nó giật mình vì tiếng chạm ấy. Rồi bà lại lần vài bước, tay trái đặt lên thành ghế, lấy gậy dò thêm tiếng “cốp!” nữa là trúng chân tủ bàn thờ. Với bàn tay trái chạm lấy mép bàn thờ, bà lần từ mép sang trung tâm bàn thờ, rồi lần tiếp sang bên góc phải là nơi đặt hũ nhang. Chân bà mò mẫm bước tới và đá trúng chân nó đang ngồi thu lu trong góc phải bàn thờ cạnh tấm vách gỗ. Cảm thấy vừa đá trúng cái gì đó mềm mềm, bà tự hỏi:

-“Ủa! Sáng giờ mình có đặt gì ở đây đâu!”

Đưa mũi hơi trút vào góc hít vài hơi, bà lặng lại chừng vài giây rồi đưa bàn tay sờ xem đó là gì. Nó lo lắng tột độ vì bà sắp phát hiện ra nếu sờ trúng người nó. Vội đưa tay rút trong bao ra chiếc làn đi chợ, mà nó vừa trộm được từ những nhà khác, đưa cho bà, bà nắm trúng cái quai của chiếc làn rồi nhấc lên cao, chậc lưỡi:

-“Trời! Già rồi lẩm cẩm. Đi chợ về rồi lại hậu đậu bỏ quên cái làn ở đây! Thiệt khổ!”.

Đặt lại chiếc làn xuống chỗ nó ngồi, bà đứng thẳng người lên rồi lấy tay quờ quạng rút ba cây nhang trong chiếc hộp, lấy tay trái cầm hộp quẹt đốt nhang. Ngọn lửa vừa phừng lên rồi vụt tắt kéo theo một làn khói mỏng thơm phức mùi trầm hương. Tay phải cầm nhang và tay trái lần ra vị trí giữa bàn thờ. Đứng cách ra tầm nửa bước, bà cầm nhang bằng hai tay đưa cao lên trán, hướng thẳng lên tấm ảnh trên bàn thờ. Bà đứng lâu lắm, xá ba xá rồi tiến tới cắm nhang vào chiếc lư nhỏ, bà lại mò mẫm nhưng không sờ trúng chiếc lư, nó sợ hãi vội móc chiếc lư đặt lại thật nhanh giữa bàn thờ. Tiếng chân lư chạm vào mặt bàn gỗ phát ra tiếng “kịch!”. Mồ hôi chảy đầm đìa trán và cả người, nó hoảng hồn định bỏ chạy một hơi ra cửa và tẩu thoát. Nhưng bà vội rầy:

-“Con Mi! Tối rồi ngủ đi! Chạy tới chạy lui làm đổ đồ của bà!”

Bà tưởng là con mèo mà bà nuôi trong nhà chạy trúng phải đồ đạc trong nhà. Rồi đưa tay rờ kiếm cái lư, tay trái rờ trúng lư, bà tự trách mình:

-“Mù lòa thiệt khổ! Nó ở đây mà nãy giờ kiếm muốn chết!”

Nghe bà nó tới đó, nó rướn người thở thật nhẹ mừng vì thoát nạn lần hai. Bà thành khẩn cắm nhang vào lư rồi với tay cầm gậy đang đặt sát vách nhà, lần ra chiếc ghế gỗ ngồi. Đưa tay rút cái khăn trong túi ra, bà lau trán rồi lau hai khóe mắt. Hình như bà muốn khóc. Bà không nói gì chỉ ngồi thút thít một mình trong bóng tối.

Ngồi trong góc, nó quan sát hết mọi hành động của bà. Không nghe bà nói gì, mà chỉ có mấy con muỗi vo ve với tiếng thút thít của bà.

-“Soạt! Soạt!…”

Nó đưa tay gãi cánh tay và bàn chân thật nhẹ vì muỗi cắn, bà vẫn thút thít và thậm chí tiếng thút thít càng to hơn cùng lúc với tiếng gãi của nó. Thấy bà khóc lớn tiếng, nó tranh thủ rón rén bước ra cánh cửa. Trước khi bỏ đi nó không quên trả lại hai chân đèn lại bàn thờ, vì nó biết căn nhà mà nó vào trộm tối nay là nhà của một bà già mù, đơn thân và nghèo, chẳng có gì quý giá.

Bớt xúc động, bà nói với ông:

-“Ông à! Thằng … Thằng con mình… nó còn sống ông à! Nó mới về đây nè! Chắc nó biết bữa nay giỗ ông. Tui không dám làm nột sợ nó bỏ chạy. Vẫn cái mùi mồ hôi thân quen ấy… vẫn cái ngón chân bị tật xòe rộng rinh… nãy nó mới đem về cho tui cái làn đi chợ, chắc nó biết tui không có nên… Từ hồi ông chết bỏ lại mẹ con tui, nó còn nhỏ xíu, giờ chắc nó đã lớn lắm rồi…”

Bà xúc động dữ dội. Hồi sau kềm lại được thì nói tiếp:

-“Năm nó mười ba tuổi, nó cãi với tui rồi bỏ đi biền biệt, bỏ tui một mình ở lại căn nhà vắng lạnh này. Khóc thương và tìm kiếm mọi ngóc ngách mà không thấy. Trông hoài chẳng thấy nó về. Không biết sống chết ra sao. Tui khóc hàng đêm vì nhớ ông và nó. Giờ mắt tui đui rồi, đâu thấy đường thấy sá gì mà đi kiếm nó nữa!…”

Lặng một chút rồi bà thủ thỉ:

-“Nãy giờ, tui ráng hết sức níu chân nó lại. Nhà mình đâu có làn đi chợ, cũng không nuôi con mèo nào. Tui ráng kiếm chuyện mà nói để giữ chân nó phút nào hay phút đó. Chắc nó hận tui lắm thành thử không nói với tui câu nào. Nhưng… bữa nay… nó chịu về là mừng lắm rồi ông! Nãy tui nghe mùi nhang, chắc nó đốt nhang cho ông phải không? Ông có linh thiêng phù hộ cho con nha ông! Nó hận tui cũng được, miễn nó thương ông là được rồi, ông à!

-“Hu…hu…hu…!”

Bà không xúc động nữa, nhưng có tiếng ai đó đang thút thít bên vách hè… Một người mẹ đơn thân nhớ con và một đứa ăn trộm mồ côi từ nhỏ…

Little Stream

Nguồn tin: dongten.net

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây