Thứ Sáu đầu tháng, tuần 9 thường niên.

Thứ năm - 03/06/2021 08:12

Thứ Sáu đầu tháng, tuần 9 thường niên.

"Sao họ có thể bảo Ðức Kitô là Con vua Ðavít?"

 

Lời Chúa: Mc 12, 35-37

Khi ấy, Chúa Giêsu cất tiếng giảng dạy trong đền thờ rằng: "Sao các luật sĩ lại nói Ðấng Cứu Thế là con vua Ðavít? Vì chính Ðavít được Chúa Thánh Thần soi sáng đã nói: Thiên Chúa đã phán cùng Chúa tôi rằng: "Con hãy ngồi bên hữu Cha, cho đến khi Cha đặt các kẻ thù con làm bệ dưới chân con". Chính Ðavít gọi Người là Chúa, thì sao Người lại có thể là Con Ðavít được?" Và đám dân chúng thích thú nghe Người nói.

 

 

Suy Niệm 1: Bên hữu Cha đây

Suy niệm:

Sau khi đã bị chất vấn về nhiều vấn đề bởi các nhà lãnh đạo tôn giáo,

bây giờ đến lượt Đức Giêsu đặt vấn đề với họ, cụ thể là các kinh sư.

Khung cảnh vẫn là Đền thờ với đám đông thính giả.

Có vẻ đây là một đám đông có cảm tình với Đức Giêsu (c. 37).

Câu chuyện khởi đi từ câu đầu tiên của thánh vịnh 110.

Thánh vịnh này là thánh vịnh được các kitô hữu sơ khai yêu thích,

và được trích dẫn nhiều lần trong các sách Tân Ước,

bởi lẽ họ nhận ra khuôn mặt của Đức Giêsu vinh quang trong đó.

Đối với các kinh sư, cũng như đối với Đức Giêsu,

thánh vịnh này được vua Đavít viết ra, dưới ơn linh hứng của Thánh Thần.

Ông viết về Đấng Mêsia được ĐỨC CHÚA cho toàn thắng.

“ĐỨC CHÚA phán cùng Chúa của tôi rằng : bên hữu Ta đây, con lên ngự trị,

để rồi bao địch thù Ta đặt làm bệ dưới chân con” (c.36).

Trong thánh vịnh này, Đavít đã gọi Đấng Mêsia một cách long trọng,

bằng tước hiệu “Chúa của tôi”.

Thế mà theo quan niệm của các kinh sư, Đấng Mêsia (còn gọi là Đấng Kitô)

là con vua Đavít, là người thuộc dòng dõi vua Đavít.

Câu hỏi Đức Giêsu đặt cho các kinh sư như sau :

Nếu Đavít gọi Đấng Mêsia là Chúa của tôi

thì làm sao Đấng Mêsia lại là Con của Đavít ?

Mới nghe câu hỏi của Đức Giêsu,

ta có cảm tưởng Ngài không nhìn nhận mình là Con vua Đavít.

Thật ra Ngài không bảo rằng Đấng Mêsia không thể là Con Đavít được.

Nhưng Ngài chỉ đặt một câu hỏi lơ lửng để mời họ suy nghĩ.

“Bởi đâu (pothen) mà Đấng Mêsia lại là con vua Đavít ?” (c. 37).

Bởi đâu Đấng Mêsia vừa là Con, vừa là Chúa của Đavít ?

Đối với kitô hữu chúng ta, mầu nhiệm này đã được hiển lộ.

Đức Giêsu là Con vua Đavít, thuộc dòng dõi Đavít theo xác thịt (Rm 1,3),

nhưng Ngài được siêu tôn làm Chúa nhờ trải qua cái chết thập giá,

nhờ sự hạ mình vâng phục, và nhờ được phục sinh.

“Chính vì thế Ngài được ban cho một danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu,”

khiến mọi loài phải tuyên xưng Đức Giêsu Kitô là Chúa (Ph 2, 9-11).

Hôm nay chúng ta vẫn phải làm việc vất vả

để thế giới nhìn nhận quyền làm Chúa của Đức Giêsu Kitô.

Vì kẻ thù cuối cùng vẫn chưa bị khuất phục trọn vẹn (1 Cr 15, 25).

Chúng ta mong mọi sự quy phục Đức Kitô, để tất cả thuộc về Thiên Chúa.

 

Lời nguyện:

Lạy Chúa Giêsu,

Chúa đã yêu trái đất này,

Và đã sống trọn phận người ở đó.

Chúa đã nếm biết

Nỗi khổ đau và hạnh phúc,

Sự bi đát và cao cả của phận người.

Xin dạy chúng con biết đường lên trời,

Nhờ sống yêu thương đến hiến mạng cho anh em.

Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu,

Chúng con thấy mình được thêm sức mạnh

Để xây dựng trái đất này,

Và chuẩn bị nó đón ngày Chúa trở lại.

Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa,

Xin cho những vất vảcủa cuộc sống ở đời

Không làm chúng con quên trời cao;

Và những vẻ đẹp của trần gian

Không ngăn bước chân con tiến về bên Chúa.

Ước gì qua cuộc sống hằng ngày của chúng con,

Mọi người thấy nước trời đang tỏ hiện.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

 

Suy Niệm 2: Lời Chúa ứng nghiệm

(TGM Giuse Ngô Quang Kiệt)

Khi trích dẫn Thánh vịnh 110, Chúa Giê-su cho biết Người có hai bản tính. Bản tính nhân loại, Người là con cháu thuộc dòng tộc Đa-vít. Bản tính Thiên Chúa, Người là Con Thiên Chúa. Và vương quyền Người trổi vượt Đa-vít. Không những Đa-vít phải gọi Người là Chúa Thượng. Mà Thiên Chúa Cha còn đặt cả vũ trụ dưới chân Người.

Đồng thời Chúa cũng cho biết Kinh Thánh đã được Thiên Chúa linh hứng. Đa-vít nói theo linh hứng của Thánh Thần. Nên tuy ông chưa hiểu. Mà sự thật đó ứng nghiệm. Các kinh sư là những người am tường Kinh Thánh đã không hiểu thấu Kinh Thánh. Trước những giải thích của Chúa Giê-su, không ai chối cãi được. Còn dân chúng thì vui mừng hoan hỷ. Vì Kinh Thánh mở ra những chân lý cao siêu.

Tuy nhiên Chúa Giê-su sẽ phải chịu đau khổ, chịu chết. Rồi mới được vinh quang. Người sẽ phải “thua kém các thiên thần một chút”. Rồi mới hiển trị trên thiên quốc.

Bất cứ ai thực hành Lời Chúa cũng đều trải qua đau khổ. Đó là điều gia đình Tô-bít cảm nghiệm. Ông phải chịu đau khổ nhục nhã một thời gian. Nhưng cuối cùng sẽ được Thiên Chúa yêu thương giải cứu. Nên khi được sáng mắt ông và “vợ ông, và mọi người quen biết đều tôn vinh Thiên Chúa. Bấy giờ, ông Tô-bít nói: “Lạy Đức Chúa là Thiên Chúa Ít-ra-en, con xin chúc tụng Ngài vì Ngài đã sửa phạt con, nhưng cũng chính Ngài đã cứu thoát con; và này đây, con đang nhìn thấy Tô-bi-a, con trai của con” (năm lẻ).

Thánh Phao-lô cho biết ai phục vụ Chúa cũng phải đi vào con đường đau khổ. Chính Ngài đã gặp rất nhiều đau khổ: “Tại An-ti-ô-ki-a, I-cô-ni-ô, Lýt-ra, đã biết tôi chịu bắt bớ như thế nào. Nhưng Chúa đã giải thoát tôi khỏi tất cả. Vả lại, nhưng ai muốn sống đạo đức trong Đức Ki-tô Giê-su, đều sẽ bị bắt bớ”. Và ngài khuyên nhủ Ti-mô-thê hãy hoàn toàn tin vào Kinh Thánh. Vì Lời Chúa sẽ đem đến ơn cứu độ. Và có thể sử dụng trong mọi hoàn cảnh giúp người môn đệ hành xử: “Anh đã biết Sách Thánh, sách có thể dạy anh nên người khôn ngoan để được ơn cứu độ, nhờ lòng tin vào đức Ki-tô Giê-su. Tất cả những gì viết trong Sách thánh đều do Thiên Chúa linh hứng, và có ích cho việc giảng dạy, biện bác, sửa dạy, giáo dục, để trở nên công chính. Nhờ vậy, người của Thiên Chúa nên thập toàn, và được trang bị đầy đủ để làm mọi việc lành” (năm chẵn).

Tôi có yêu mến Lời Chúa. Tin tưởng Lời Chúa. Và có thực hành Lời Chúa?

 

Suy Niệm 3: Ðấng Kitô là Chúa

Cuộc đối đầu trực diện giữa Chúa Giêsu và các đối thủ qua đi với việc họ không còn chất vấn Ngài nữa. Lúc này, tác giả Marcô lại nhớ thêm một cảnh, trong đó chính Chúa Giêsu là người chất vấn. Marcô không xác định rõ kẻ bị hỏi, chỉ ở cuối đoạn ông mới cho biết đông đảo dân chúng lắng nghe Ngài cách thích thú.

Trong lần chất vấn này, Chúa Giêsu đề cập đến tước hiệu mà các luật sĩ gán cho Ngài: con vua Ðavít. Một truyền thống Do thái xa xưa vẫn cho rằng Ðấng Kitô phải thuộc dòng dõi vua Ðavít (2V 7,14-17). Người ta cũng thường gọi Chúa Giêsu là "con vua Ðavít" (x. 10,48; 11,10). Nhưng chắc chắn Chúa Giêsu không tự xưng mình bằng tước hiệu này, vì nó quá hàm hồ, Ngài muốn tránh xa quan niệm về Ðấng Kitô theo kiểu chính trị. Ngài trưng dẫn Thánh vịnh 110, theo đó Ðấng Kitô vừa là con vua Ðavít, vừa được Ðavít gọi bằng "Chúa tôi". Chính Kinh Thánh đã gán cho Ðấng Kitô một phẩm tính cao cả hơn con vua Ðavít và gọi bằng tước hiệu "Chúa". Sau biến cố Phục Sinh, các Kitô hữu đã sử dụng Thánh vịnh 110 để tìm ra các tước hiệu bao hàm trọn vẹn tính cách của Chúa Giêsu: họ tuyên xưng Ngài thực sự thuộc đẳng cấp thần thánh: Ngài đã sống lại và được Thiên Chúa phong làm "Chúa". Ngài lên trời và ngự bên hữu Thiên Chúa (Cv 2,34-36).

Ðức Kitô là Thiên Chúa thật và cũng là người thật. Ðó là lòng tin kiên vững của Kitô giáo. Quá nhấn mạnh tới thiên tính mà bỏ quên nhân tính, hoặc ngược lại, đều là những sai lầm tai hại. Chúa Giêsu là Thiên Chúa thật, như lời thánh Gioan: "Từ khởi thủy đã có Lời, và Lời vẫn ở với Thiên Chúa, và Lời là Thiên Chúa". Nhưng Lời đã thành xác phàm và sống giữa nhân loại để cứu độ con người và nâng con người lên địa vị con cái Thiên Chúa. Nói theo thánh Irênê: Thiên Chúa đã làm người để con người được trở thành Thiên Chúa.

Ước gì đó là niềm xác tín mà chúng ta mang trong lòng, diễn tả ra cuộc sống và sẵn sàng bảo vệ đến cùng.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy Niệm 4: Thánh Mác-cô hớn hở

Khi giảng trong đền thờ. Đức Giêsu lên tiếng hỏi: “Sao các kinh sư lại nói Đấng Kitô là con vua Đa-vít? Chính vua Đa-vít được Thánh Thần soi sáng đã nói:

Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi:

Bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị,

Để rồi bao địch thù,

Cha sẽ đặt dưới chân Con.

Chính vua Đa-vít gọi Đấng Kitô là Chúa Thượng, thì do đâu Đức Kitô lại là con vua ấy được?” Đám người đông đảo nghe Đức Giêsu cách thích thú. (Mc. 12, 35-37)

Thánh Maccô có vẻ rất vui sướng dùng câu hỏi của Chúa Giêsu để kết thúc chương sách đầy những cuộc tranh cãi gay cấn này. Câu hỏi của Chúa không những là lời khẳng định thần tính của Người mà cũng là một kiệt tác “đốn ngã” trong môn võ hagada, môn karaté chính cống. Hai câu của Sách thánh bề ngoài có vẻ mâu thuẫn nhau, nhưng xét cho cùng lại chẳng có gì là mâu thúẫn cả. Hai câu đều đúng, nhưng nói tới những chủ đề khác nhau: con vua Davít theo dòng tộc, nên phải là đấng Mêsia được trông đợi, nhưng đồng thời cũng là Chúa thượng của chính Đavít, người được Thánh Thần soi sáng đã nói:

“Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi: bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt dưới chân Con”.

Có nghĩa là trong Truyền thống Do thái, Chúa Giêsu đã là Con Thiên Chúa theo quyền năng. Tiếc rằng chúng ta ít quen với những cuộc tranh biện thuộc loại này, tranh biện của các bậc kinh sư. Trong những cuộc tranh biện này, Chúa Giêsu tỏ ra trổi vượt. Tuy nó làm chúng ta ngạc nhiên, nhưng cũng giúp chúng ta thấy rằng Chúa quên mình để chiều theo những đòi hỏi của người đương thời. Qua cuộc tranh biện này và theo kiểu văn chương đông phương, chúng ta có ở đây lời tuyên bố sáng sủa và rành mạch về thần tính của Chúa Giêsu.

Tập trung vào Đức Kitô

Suốt một tiếng đồng hồ, sau khi đã giải thích rằng Chúa Giêsu là nhân vật mang trọn thân phận con người như ta có thể hình dung ra, một linh mục đã kết thúc bài nói truyện của mình rằng: “Dẫu sao ta cũng đừng quên rằng Chúa Giêsu cũng là Con Thiên Chúa”.

Thế kỷ ta sống đã khắc ghi vào tâm trí chúng ta cách nhìn này, không phải là không có lý bởi vì chúng ta đã đến muộn, nhưng phản ứng không phải là chối bỏ. Nói rằng Chúa Giêsu là siêu sao, là hippi, là nhà xã hội, cũng tốt thôi, nhưng nói Đúc Giêsu là Con Thiên Chúa nhập thể thì tôi càng thích hơn.

Điều làm nên cái tôi sâu xa của Đức Kitô, làm cho Người trở nên con người duy nhất và rất cần thiết cho mọi người sinh ra trên trần gian này, chính bởi Người là Thiên Chúa ở với chúng tôi. Sứ mệnh của Người không phải là phàm tục hóa vũ trụ, nhưng là lôi kéo vũ trụ đi vào dòng chảy tràn sự sống Thiên Chúa. Thiết tưởng chẳng cần ai phải suy tôn Người là bậc vĩ nhân, anh hùng, là những con người chúng ta sẽ luôn luôn có; Người đã đến trần gian này chỉ để đưa chúng ta nhập vào gia đình của Người mà thôi. Bởi ta chỉ muốn cho Người nên giống ta, nên như người của chúng ta, mà ta thường quên trở nên Người. Thế mà xem ra chính đó lại là lý do đưa Người đến với ta vậy.

 

Suy Niệm 5: HIỂU ĐÚNG VỀ ĐẤNG KITÔ (Mc 2, 35-37)

Trong các bài Tin Mừng trước, chúng ta thấy Đức Giêsu luôn bị chất vấn bởi các người Pharisêu, Kinh Sư, phe Hêrôđê, nhóm Sa Đốc... Nhưng hôm nay, thánh sử Máccô lại cho thấy một tình thế ngược lại. Chính Đức Giêsu là người đứng lên chất vấn họ.

Khởi đi từ chỗ Ngài đặt vấn nạn về thân thế, nguồn gốc của mình: các Kinh Sư bảo Đấng Kitô là con vua Đavít, thế thì tại sao vua Đavít lại gọi Đấng ấy là Chúa Thượng tôi? (x. Tv 110,1). Không ai trả lời được, vì thế đám đông dân chúng lấy làm thích thú!

Qua câu hỏi đó của Đức Giêsu, Ngài không phủ nhận thân thế, vai trò của mình. Ngài cũng không từ trối tước hiệu con Vua Đavít. Nhưng dần dần, Ngài muốn cho mọi người hiểu về một Đấng Kitô chịu đau khổ, là tôi tớ của Giavê chứ không phải là một Đấng Kitô với mũ mão cân đai và đứng lên để làm chính trị như họ vẫn lầm tưởng!

Chính sự hiểu nhầm và mong ước phiến diện về Đấng Kitô, nên họ không thể chấp nhận Đấng ấy nằm ngoài khuôn mẫu của sự uy nghi, lộng lẫy, đánh đông dẹp bắc, quyền lực phi thường... Vì thế, khi Đức Giêsu đến, Ngài sống nghèo khó, không nhà không cửa, dạy con người ta hướng thiện, bác ái, bao dung, tha thứ thì họ đã không thể chấp nhận, và lẽ đương nhiên, họ tìm cách loại bỏ vì coi đó như là cái gai trong mắt và hòn đá cản lối đi.

Trong cuộc sống hôm nay nơi con cái của Giáo Hội, vẫn không thiếu những con người đủ mọi tầng lớp, luôn thích một Giáo Hội quyền lực, giàu có, oai phong; thích một Giáo Hội được củng cố bằng quyền lực... Không những thế, mà nhiều người đã áp dụng quan điểm đó ngay trong suy tư, nơi hành vi và lối sống của mình.

Những lúc như thế, chúng ta hãy cẩn trọng vì đây không phải là đường lối của Thiên Chúa, mà là đường lối của những Pharisêu giả hình, của Luật Sĩ vụ luật, những Sa Đốc không niềm tin và phe Hêrôđê ham quyền...

Lạy Chúa Giêsu, xin Chúa ban cho chúng con hiểu được Lời Chúa dạy để biết sống điều Chúa muốn. Amen.

Ngọc Biển SSP

 

Suy Niệm 6: Ánh sáng đức tin

(TGM Giuse Nguyễn Năng)

Sứ điệp: Chúa Giêsu là con vua Đa-vít vì thuộc về dòng tộc Đa-vít, nhưng đồng thời Người cũng là Chúa của Đa-vít. Phải có lòng tin mới thấy được Chúa Giêsu vừa là người thật, vừa là Thiên Chúa thật.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, con thấy mỗi một người đều có chiều sâu kín ẩn mà mắt thường không thể nào nhận ra được. Giữa chúng con với nhau, hằng ngày chúng con nhìn thấy nhau và sát cánh bên nhau, nhưng chúng con cũng chẳng hiểu hết về nhau. Người Do Thái ngày xưa chỉ nhìn thấy Chúa là một người làng Na-da-rét bình thường, họ không nhận ra Chúa là Đấng Thiên Sai thuộc hoàng tộc Đa-vít, và lại càng không nhận ra Chúa là Chúa Đa-vít. Phần con, nếu không được Chúa mạc khải trong lời Tin Mừng, con cũng chẳng thấy được điều ấy.

Nhưng lạy Chúa, dù vậy, cho tới hôm nay con cũng không thấy được hết chiều sâu huyền nhiệm của Chúa. Chúa vẫn luôn vượt trên những điều con có thể thấy được hoặc hiểu được hay nói được về Chúa. Xin Chúa chiếu soi ánh sáng đức tin và dẫn dắt con ngày càng tiến sâu hơn vào mầu nhiệm của Chúa.

Xin Chúa mở lòng trí con để qua dòng đời biến chuyển, con thấy được Chúa là Thiên Chúa đang điều khiển thế giới. Xin mở lòng trí con để qua hình bánh rượu trong bí tích Thánh Thể, con thấy được Chúa phục sinh quyền năng đang ở với con. Xin mở lòng trí con để qua từng trang Phúc âm, con thấy được chính Chúa là Ngôi Lời đang công bố Tin Mừng yêu thương cho con. Và xin mở lòng trí con, để qua từng con người bé nhỏ thấp hèn, con thấy được chính Chúa nơi họ, nhờ đó con kính trọng họ, thông cảm và lắng nghe họ. Amen.

Ghi nhớ : “ Đám dân chúng thích thú nghe Người nói”.

 

Suy Niệm 6: Con vua Ðavít

(Lm Nguyễn Vinh Sơn SCJ)

Câu chuyện

Đêm nọ, một thanh niên đến với nhóm học hỏi Lời Chúa.

- Hãy cho tôi biết tôi phải làm gì để được ơn cứu độ.

- Bạn chậm quá rồi, - Một người nói.

- Ồ, đừng nói thế. Tôi tha thiết mong được cứu độ. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì, đi bất cứ nơi đâu để được như thế.

- Tôi không thể giúp bạn. Bạn đến trễ quá! Việc cứu độ của bạn đã được thực hiện cách nay hơn 2000 năm rồi, nơi Đức Kitô. Tất cả những gì bạn phải làm bây giờ là tiếp nhận ơn đó. Bạn chẳng thể làm gì xứng đáng với ơn cứu độ. Đó là món quà tặng không cho ai mở lòng tiếp nhận.

Suy niệm

Một truyền thống Do Thái xa xưa vẫn cho rằng Ðấng Kitô phải thuộc dòng dõi vua Ðavít (x. 2Sm7,12; Tv 89,30-37; Gr 23,5; 33,15-17). Người ta cũng thường gọi Chúa Giêsu là “Con vua Ðavít” (x. Mc 10,48; 11,10).

Chúa Giêsu là “Con vua Ðavít” là Ðấng Thiên Sai có hai nguồn gốc: Ngài là Thiên Chúa, là Con Thiên Chúa, nguồn gốc thần linh nhưng đồng thời đã nhập thể làm người trong dòng tộc vua Ðavít. Theo nguồn gốc con người, lý lịch trần thế Chúa Giêsu là con vua Ðavít, thuộc dòng tộc vua Ðavít; nhưng Ngài là Thiên Chúa như lời thánh Gioan: “Từ khởi thủy đã có Lời, và Lời vẫn ở với Thiên Chúa, và Lời là Thiên Chúa”. Ngài đến từ Thiên Chúa và mạc khải Thiên Chúa Cha như lời thánh Gioan tông đồ đã nói trong phần nhập đề của sách Phúc Âm thứ tư: “Không ai đã nhìn thấy được Thiên Chúa bao giờ. Nhưng Con Một Ngài là Thiên Chúa và là Ðấng hằng ở nơi cung lòng Thiên Chúa Cha, chính Người đã tỏ cho ta biết mà thôi. Chúng ta hãy nâng tâm hồn lên để chúc tụng Chúa, chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa mà đến cứu rỗi chúng ta là Chúa Giêsu Kitô”. Cho nên, Đức Kitô là Thiên Chúa có trước vua Ðavít và đáng được vua Ðavít gọi là Chúa của mình. Đức Giêsu trưng dẫn Thánh vịnh:

“Bên hữu Cha đây, con lên ngự trị,

để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt làm bệ dưới chân con” (Tv 110,1).

Chính Kinh Thánh đã tôn vinh Ðấng Kitô với một phẩm tính cao cả hơn con vua Ðavít và gọi bằng tước hiệu “Chúa”. Sau biến cố Phục sinh, các Kitô hữu đã sử dụng Thánh vịnh 110 để tìm ra các tước hiệu bao hàm trọn vẹn tính cách của Chúa Giêsu: Họ tuyên xưng Ngài thực sự thuộc đẳng cấp thần thánh: Ngài đã sống lại và được Thiên Chúa phong làm “Chúa”. Ngài lên trời và ngự bên hữu Thiên Chúa (Cv 2,34-36).

Ý lực sống:

Tôn vinh Đức Kitô:

“Ngày đăng quang con nắm quyền thủ lãnh,

vẻ huy hoàng rực rỡ tựa thần linh.

Ngay trước lúc hừng đông xuất hiện,

tự lòng Cha, Cha đã sinh ra Con”. (Tv 110,3).

 

Suy Niệm 7: Đấng Kitô là Chúa

(Lm. Giuse Đinh Lập Liễm)

1. Đức Giêsu không chối mình là con vua Đavít, vì theo bản tính nhân loại, Người xuất hiện từ dòng dõi Đavít. Nhưng ở đây, Đức Giêsu cho thấy, Người vượt xa hơn tước hiệu ấy, vì Người còn là Con Thiên Chúa, Đấng Cứu Thế, nên vua Đavít lại phải gọi Người là Chúa. Điều đó cho thấy Đức Giêsu từ địa vị Thiên Chúa, Chúa các chúa, Người đã tự hạ, để chia sẻ kiếp người nhỏ bé thấp hèn, để cảm thông thực sự với những khốn khó và yếu đuối của chúng ta.

2. Sau những câu hỏi mà các đối thủ đưa ra để cài bẫy, thì giờ đây, Đức Giêsu kết thúc cuộc tranh luận bằng cách tự đặt câu hỏi ngược lại về nguồn gốc của mình, cho các người luật sĩ và biệt phái.

Hôm nay Đức Giêsu đặt vấn đề với các luật sĩ về thần tính của Người: “Chính vua Đavít gọi Đấng Kitô là Chúa Thượng, thì Đấng Kitô lại là con vua ấy thế nào được?” Khi nói thế, Đức Giêsu muốn gợi mở cho họ biết rằng Người chỉ là con vua Đavít về phần xác, còn về phần thiêng liêng thì người là Con Thiên Chúa và là Chúa Thượng của vua Đavít.

Đức Kitô là Thiên Chúa thật và cũng là người thật. Đó là lòng tin kiên vững của Kitô giáo. Quá nhấn mạnh đến thiên tính mà bỏ quên nhân tính, hoặc ngược lại, đều là những sai lầm tai hại. Chúa Giêsu là Thiên Chúa thật, như lời thánh Gioan: “Từ khởi thuỷ đã có Lời, và Lời vẫn ở với Thiên Chúa, và Lời là Thiên Chúa”. Nhưng Lời đã thành xác phàm và sống giữa nhân loại, để cứu độ con người và nâng con người lên địa vị con cái Thiên Chúa. Nói theo thánh Irênê: “Thiên Chúa đã làm con người để con người được trở thành con Chúa”. Thật là vinh dự cho con người.

3. Với tước hiệu là con vua Đavít như dân chúng đã xưng hô Người trong ngày lễ Lá khi Người vào đền thờ, hay người mù thành Giêricô cũng đã kêu lên: “Lạy Con Vua Đavít, xin thương xót con”. Đức Giêsu không bao giờ từ chối tước hiệu này, nhưng tước hiệu đó chưa diễn tả đủ về Người. Vì thế, để kiện toàn những lời đã hứa với Đavít, Đức Giêsu tuyên bố mình còn lớn hơn Đavít, Người là Chúa của Đavít. Đavít chỉ là một chủ chiên của dân Chúa, còn Đức Giêsu mới chính là chủ chiên thật, hiền lành, thí mạng sống cho cả Đavít. Rồi đây người ta sẽ thấy Đấng là con Đavít sẽ trở lại ngày phán xét.

4. Nhìn ngắm Chúa Giêsu là Chúa của Đavít:

Chúa Giêsu là con vua Đavít, chúng ta có thể nhận thấy và kiểm chứng được, vì Chúa Giêsu đã trở nên người như mọi người chúng ta qua mầu nhiệm Nhập thể; nhưng Chúa Giêsu là Chúa của Đavít, chúng ta không thể nhìn thấy bằng con mắt xác thịt được mà chỉ nhìn thấy qua con mắt đức tin thôi.

Trước những dấu chỉ diễn tả các thực tại thuộc bình diện đức tin, chúng ta phải mở rộng con mắt đức tin để đón nhận. Điều này cũng đòi hỏi chúng ta phải vận dụng đức tin, cậy, mến để tham dự các việc phụng vụ nhất là phụng vụ bí tích.

5. Trong cuộc sống hôm nay nơi con cái của Giáo hội, vẫn không thiếu những con người đủ mọi tầng lớp, luôn thích một Giáo hội quyền lực, giàu có, oai phong; thích một Giáo hội được củng cố bằng quyền lực… Không những thế, mà nhiều người đã áp dụng quan điểm đó ngay trong suy tư, nơi hành vi và lối sống của mình.

Những lúc như thế, chúng ta hãy cẩn trọng vì đây không phải là đường lối của Thiên Chúa, mà đường lối của những người luật sĩ giả hình, biệt phái vụ lợi và nhóm Sađốc không niềm tin và phe Hêrôđê ham quyền.

6. Truyện: Đức Giêsu thật là Con Thiên Chúa

Ngày quân đội Liên Xô vào chiếm thủ đô Hungary, một viên sĩ quan trẻ dáng vẻ hung hãn, đầy tự đắc của kẻ chiến thắng đã đến gặp vị linh mục. Viên sĩ quan chỉ cây thánh giá treo trên tường và nói: “Ông biết không? Cái đó là sự dối trá của các linh mục bầy ra, để làm mê hoặc đám dân nghèo, và giúp những kẻ giàu dễ dàng kìm hãm họ trong cảnh ngu dốt. Bây giờ chỉ có ông với tôi. Ông hãy thú nhận với tôi rằng ông không bao giờ tin ông Giêsu là Con Thiên Chúa”.

Vị linh mục cười và từ tốn trả lời: “Ông bạn ơi, tôi tin thật đấy, vì đó là sự thật”.

Viên sĩ quan quát lớn: “Ông đừng có lừa dối tôi, cũng đừng diễu cợt tôi!” Nói thế rồi anh ta rút súng ra, chĩa vào đầu linh mục và hăm dọa: “Nếu ông không nhận rằng đó chỉ là sự dối trá, thì tôi bắn ông chết”.

Vị linh mục điềm tĩnh trả lời: “Tôi không thể nói như thế, vì không đúng. Đức Giêsu thật là Con Thiên Chúa”.

Nghe thế, viên sĩ quan vất súng xuống nền nhà, chạy đến ôm chầm lấy vị linh mục. Anh ta vừa khóc vừa nói: “Đúng thế! Tôi cũng tin như vậy. Nhưng tôi không thể tin rằng có người dám chết vì đức tin, cho tới hôm nay. Tôi xin cám ơn ngài. Ngài đã củng cố lòng tin của tôi. Ngài đã chứng minh cho tôi thấy rằng vẫn có người dám chết cho Đức Kitô”.

 

SUY NIỆM

1. Đấng Ki-tô là con vua Đa-vít?

Trong các bài Tin Mừng của những ngày vừa qua, thánh sử Mác-cô kể lại những nhóm người khác nhau (Pha-ri-sêu, Hê-rô-đê, Xa-đốc và kinh sư) thay phiên nhau đến chất vấn Đức Giê-su về những vấn đề thuộc bình diện xã hội (đóng thuế), niềm tin (sự sống lại) và về các điều răn (điều răn đứng đầu). Họ đặt câu hỏi không phải để đi tìm ánh sáng Chân Lý, nhưng là để « Người phải lỡ lời mà mắc bẫy ! » (c. 13).

Nhưng Đức Giê-su dùng chính ý muốn làm hại Người, như trong cuộc Thương Khó, để bày tỏ sự khôn ngoan thần linh của người, đến độ « họ hết sức ngặc nhiên về Người » (c. 17), một trong các kinh sư « thấy Đức Giê-su đối đáp hay » (c. 28), và sau cùng « không ai dám chất vấn Người nữa ! » (c. 34).

Và trong bài Tin Mừng theo thánh Mác-cô hôm nay, ngang qua đám đông (x. Mc 12, 37), những người Pha-ri-sêu (x. Mt 22, 41), các kinh sư (x. Lc 20, 39-41), đến lượt Đức Giê-su, chính Người chất vấn những người đã đến chất vấn Người, về chính căn tính của Đấng Ki-tô, nghĩa là của chính Người, khởi đi từ niềm tin của người Do thái và lời Kinh Thánh :

Sao các kinh sư lại nói Đấng Ki-tô là con vua Đa-vít? (c. 35)

Chính vua Đa-vít gọi Đấng Ki-tô là Chúa Thượng, thì Đấng Ki-tô lại là con vua ấy thế nào được? (c. 37)

Xin cho chúng ta biết đi tìm lời giải đáp cho mọi vấn đề của loài người và của từng người chúng ta nơi Đức Giê-su Na-da-rét, là « Đấng Ki-tô » và là Con Thiên Chúa hằng sống.

2. Lời nguyện Thánh Vịnh

Sách Thánh Vịnh là tập sách gồm 150 Thánh Vịnh, được biên soạn bằng tiếng Do thái và làm thành một trong các sách quan trọng của phần Cựu Ước (x. Lc 24, 44). Ai là tác giả của các Thánh Vịnh? Xưa kia người ta có thể trả lời : « đó là vua Đavít », bởi vì dân tộc Israel, kể cả những người của Tân Ước đã gán các Thánh Vịnh cho Đavít. Tuy nhiên, khoa chú giải Kinh Thánh hiện đại cho chúng ta biết rằng việc gán tên này chỉ có gía trị biểu tượng: danh xưng « Đavít » là dấu chỉ mà ở đó cả Israel đã nhận ra mình, nó tập hợp tất các thi nhân vô danh đã viết các Thánh Vịnh[1]. Trên bình diện lịch sử biên soạn, các nhà chuyên môn nhìn nhận có một “hạt nhân” cổ xưa từ thời vua Đavít (từ năm 1000), sau đó các Thánh Vịnh khác được biên soạn từ từ dọc theo suốt dòng lịch sử Israel cho đến tận thế kỷ II trước công nguyên[2].

Điều này làm cho hình ảnh của sách Thánh Vịnh thêm đẹp hơn, vì giống với các thánh đường cổ xưa, vốn mang dấu vết của nhiều giai đoạn lịch sử, đến độ có thể thâu tóm cả chiều dài lịch sử. Như thế, lời nguyện Thánh Vịnh, vốn cũng là Lời Chúa, có tầm mức lịch sử cứu độ hướng đến Đức Ki-tô và được Đức Ki-tô hoàn tất ; tương tự như hình ảnh « Vua Đa-vít », vua Đa-vít hướng tới Đức Ki-tô, Đấng vừa là con vua Đa-vít và vừa là Con Thiên Chúa (x. Lc 1, 30-33).

*  *  *

Trong sách Thánh Vịnh có nhiều lời nguyện diễn tả niềm hi vọng về Đấng Ki-tô sẽ đến (Tv 2 ; 21 ; 45 ; 72 ; 89 ; 101), đặc biệt là Tv 110 (109), vốn là Thánh Vịnh mà Giáo Hội cho chúng ta đọc vào giờ Kinh Chiều II của tất cả Chúa Nhật :

Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi:
bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị,
để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt dưới chân Con
(Tv 110, 1)

Người Do thái mong chờ một Đấng Ki-tô xuất thân từ dòng dõi vua Đa-vít và họ hi vọng « con vua Đa-vít » sẽ tái lập vương triều vua Đa-vít thuộc bình diện xã hội và chính trị. Để giúp người nghe, người Do thái xưa kia và mọi người thuộc mọi thời, trong đó có chúng ta hôm nay, hiểu đúng về tước hiệu và sứ mạng của « Đấng Ki-tô Con vua Đa-vít », Đức Giê-su dựa vào chính niềm tin lời nguyện Thánh Vịnh là lời nguyện của vua vua Đa-vít, và đặt câu hỏi : « Chính vua Đa-vít gọi Đấng Ki-tô là Chúa Thượng, thì Đấng Ki-tô lại là con vua ấy thế nào được? » (c. 37).

Theo Đức Giê-su, Đấng Ki-tô không chỉ là con vua Đa-vít, nhưng một cách nghịch lý còn là « Chúa Thượng » của vua Đa-vít, nghĩa là còn là Con Thiên Chúa, và vì thế Vương Triều của Người không thuộc về thế gian này (x. Ga 18, 36)

3. Đức Giê-su Nazarét : Con vua Đa-vít và là Đức Ki-tô Con Thiên Chúa

Câu hỏi của Đức Giê-su chỉ có thể tìm được câu trả lời nơi chính ngôi vị của Người và kinh nghiệm đích thân gặp gỡ và đi theo Người, như Người hỏi các môn đệ : « Còn anh em, anh em nói Thầy là ai ? (Mc 8, 29).

Nhưng để hiểu Đức Giê-su Ki-tô, chúng ta nên bắt đầu từ đâu và giai đoạn nào ? Cũng tương tự như tìm hiểu một người, chúng ta phải trở về « nguồn gốc » của Ngài. Nói về nguồn gốc, chúng ta nghĩ ngay đến hành trình từ trời xuống thế, nghĩa là nguồn gốc theo chiều dọc, như chúng ta tuyên xưng trong kinh Tin Kính : « Người đã từ trời xuống thế ». Nhưng các Tin Mừng trình bày cho chúng ta một nguồn gốc khác, theo chiều ngang, đó là bản gia phả, hay nguồn gốc của Đức Ki-tô, vì Ngài cũng là Con của Con Người, như sau này Ngài thích tự xưng như thế, và nhất là Ngài có sứ mạng « mang lấy các bệnh hoạn tật nguyền » của loài người và của từng người chúng ta.

Đức Giê-su Ki-tô vừa có nguồn gốc trực tiếp từ Thiên Chúa, vừa có nguồn gốc từ một dân tộc như chúng ta, và vừa có cùng nguồn gốc với chúng ta. Giống như mỗi người chúng ta : vừa thuộc về một dân tộc, vừa thuộc về loài người, được Thiên Chúa tạo dựng. Tại sao Đức Ki-tô có hai nguồn gốc ? Đó là để mang lấy « mọi bệnh hoạn tật nguyền của ta », cho ý nghĩa và dẫn tới hoàn tất, với tư cách – và chỉ có thể với tư cách này – là Ngôi Lời Thiên Chúa, được sinh ra từ thủa đời đời.

Xin cho lòng chúng ta được bừng cháy, như hai môn đệ trên đường Emmau (x. Lc 24, 32), khi được ơn hiểu biết căn tính thần linh của Đức Giê-su Ki-tô, và khi nhận ra trong Mầu Nhiệm Vượt Qua, Người mang lấy và làm cho hoàn tất mọi sự liên quan đến thân phận và lịch sử loài người, trong đó có từng người chúng ta hôm nay.

Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc
 

Đức Kitô là Con vua David – SN song ngữ 4.6.2021

 
 

 

Friday (June 4): “The Christ is the Son of David”

Scripture: Mark 12:35-37  

35 And as Jesus taught in the temple, he said, “How can the scribes say that the Christ is the son of David? 36 David himself, inspired by the Holy Spirit, declared, `The Lord said to my Lord, Sit at my right hand, till I put your enemies under your feet.’ 37 David himself calls him Lord; so how is he his son?” And the great throng heard him gladly.

 

Thứ Sáu  4-6 : “Đức Kitô là Con vua David”

Mc 12,35-37

35 Khi giảng dạy trong Đền Thờ, Đức Giê-su lên tiếng hỏi: “Sao các kinh sư lại nói Đấng Ki-tô là con vua Đa-vít?36 Chính vua Đa-vít được Thánh Thần soi sáng đã nói: Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi: bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt dưới chân Con.37 Chính vua Đa-vít gọi Đấng Ki-tô là Chúa Thượng, thì Đấng Ki-tô lại là con vua ấy thế nào được? ” Đám người đông đảo nghe Đức Giê-su cách thích thú.

Meditation: 

What kind of ruler does the world need today? Who can establish true peace and justice for all? When the people of Israel settled into the promised land, they wanted a king to unite and rule them like the other nations around them. Their first king, Saul, failed to establish a dynasty. But when David was anointed king God established a covenant with him and promised that his dynasty would last forever. Among the Jews the most common title for the Messiah (the Hebrew word for Christ or the Anointed One) was the Son of David. The Jews looked forward to the long-expected Savior who would come from the line of David. Jesus was often addressed with that title, especially by the crowds (Mark 10:47ff, Matthew 9:27; 12:23).

Jesus, the Anointed King and Ruler of All, fulfills the promise God made with David

Why did Jesus question the Jews on the claim that their Messiah or Christ would be the son of David? After all the New Testament makes clear that Jesus himself is a direct descendant from the line of David’s throne (Romans 1:3, 2 Timothy 2:8, Matthew 1:1-17, Luke 3:23-38). Jesus posed the question to make his hearers understand that the Messiah is more than the son of David. Jesus makes his point in dramatic fashion by quoting from one of David’s prophetic psalms, Psalm 110: The Lord said to my Lord, Sit at my right hand, till I put your enemies under your feet. How can the son be the lord of his father? Jesus, who took upon himself our human nature for our sake, is not only the son of David, he is first and foremost the Son of God eternally begotten of the Father. The Messiah King whom God promised to send would not only come from David’s line, but would be greater than any earthy ruler who came before or would come after. 

Jesus claimed a sovereignty that only God can claim – a sovereignty that extends not only to the ends of the earth but to the heavens as well. But the way Jesus would establish his kingdom was far different from any of the expectations of the tiny nation of Israel. Jesus came to rule hearts and minds, not lands and entitlements. He came to free people from the worst tyranny possible – slavery to sin, Satan, and a world ruled by greed and lust for power and wealth.

Jesus, risen in glory by the power of the Holy Spirit, now reigns as Lord over all of creation

Paul the Apostle states that no one can say ‘Jesus is Lord’ except by the Holy Spirit (1 Corinthians 12:3). It is the role of the Holy Spirit to make the Lord Jesus present and known in our lives. We can accept the Lord Jesus or reject him, love him or ignore him. He will not force his rule upon us. But the consequences of our choice will not only shape our present life but our destiny as well. 

Is your life submitted to the Lordship of Jesus?

What does it mean to acknowledge that Jesus is Lord? The word lord means ruler or king – the one who is owed fealty and submission. The Lord and Master of our lives is the person or thing we give our lives over to and submit to in a full way. We can be ruled by many things – our possessions, the love of money, our unruly passions, alcohol, drugs, and other forms of addictions. Only one Lord and Master can truly set us free to love and serve others selflessly and to be loved as God intended from the beginning. When we acknowledge that Jesus is Lord we invite him to be the king of our heart, master of our home, our thoughts, our relationships, and everything we do. Is the Lord Jesus the true king and master of your heart and do you give him free reign in every area of your life?

“Lord Jesus, I believe that you are the Messiah, the Son of David and the Son of God. You are my Lord and I willingly submit myself to your rule in my life. Be Lord and King of my life, my thoughts, heart, home, relationships, work, and all that I do.”

Suy niệm:

Ngày hôm nay, thế giới cần đến loại người thống trị nào? Ai có thể thiết lập sự bình an và công lý đích thật? Khi dân Israel an cư trong miền đất hứa, họ muốn một vị vua liên kết và cai trị họ như các quốc gia khác xung quanh họ. Saolê, vị vua đầu tiên đã thất bại để thiết lập một vương triều. Nhưng khi Đavít được xức dầu làm vua, Thiên Chúa đã thiết lập một giao ước với ông và hứa rằng triều đại ông sẽ tồn tại mãi mãi. Trong dân Dothái, tước hiệu phổ biến nhất cho Đấng Mêsia (hạn từ Dothái của Đức Kitô hay Đấng được xức dầu) là Con vua Đavít. Người Dothái đã mong đợi Đấng cứu tinh rất lâu, Đấng xuất thân từ dòng tộc Đavít. Đức Giêsu thường được gọi với danh xưng đó, đặc biệt bởi dân chúng (Mc 10,47; Mt.9,27; 12,23).

Đức Giêsu, Vua được xức dầu và Thủ Lãnh mọi loài, hoàn thành lời hứa TC đã ký kết với David

Tại sao Đức Giêsu chất vấn người Dothái về lời tuyên bố rằng Đấng Mêsia hay Đức Kitô của họ sẽ là con vua Đavít? Tất cả Tân ước đều nói rõ rằng chính Đức Giêsu là hậu duệ trực tiếp từ dòng tộc Đavít (Rm 1,3; 2Tm 2,8; Mt 1,1-17; Lc 3,23-38). Đức Giêsu đặt ra câu hỏi cốt để làm cho người nghe hiểu rằng Đấng Mêsia còn hơn cả con vua Đavít. Đức Giêsu nêu rõ vấn đề của mình trong cách thức ấn tượng bằng việc trích dẫn từ một trong các thánh vịnh của Đavít, thánh vịnh 110: Sấm ngôn của Đức Chúa ngỏ cùng Chúa Thượng tôi: “Bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt làm bệ dưới chân con”. Làm sao người con có thể là Chúa của cha ông mình? Đức Giêsu, Đấng đã mặc lấy bản tính con người vì chúng ta, không chỉ là con vua Đavít, Người còn là người Con đầu tiên và trước hết của Thiên Chúa Cha sinh ra từ đời đời. Vua Mêsia, Đấng Thiên Chúa đã hứa sai tới, không chỉ đến từ dòng tộc Đavít, mà còn lớn hơn bất kỳ kẻ thống trị nào trên trái đất từ xưa kia và cả mai sau.

Đức Giêsu đã tuyên bố chủ quyền tối cao mà chỉ có Thiên Chúa mới có thể tuyên bố – chủ quyền trải rộng không chỉ đến tận cùng trái đất, mà cả các tầng trời nữa. Nhưng cách thức mà Đức Giêsu thiết lập vương quốc của mình thì khác xa với bất kỳ sự mong đợi nào của đất nước Israel nhỏ bé. Đức Giêsu đã đến để cai trị lòng trí chúng ta, không phải đất đai và quyền bính. Người đến để giải thoát con người khỏi ách độc tài tệ hại nhất có thể – ách nô lệ cho tội lỗi, Satan, và thế gian, bị thống trị bởi lòng tham lam và sự thèm khát quyền lực và của cải.

Đức Giêsu, phục sinh trong vinh quang bởi quyền năng CTT, giờ đây thống trị với tư cách là Chúa trên mọi vật mọi loài

Thánh tông đồ Phaolô nói rằng không ai có thể nói “Đức Giêsu là Chúa” nếu không phải do Chúa Thánh Thần (1Cor 12,3). Đó là vai trò của Chúa Thánh Thần để làm cho Chúa Giêsu hiện diện và được biết trong cuộc đời chúng ta. Chúng ta có thể tiếp nhận Chúa Giêsu hay khước từ Người, yêu mến hay phớt lờ Người. Người sẽ không ép buộc sự thống trị của Người trên chúng ta. Nhưng các hậu quả của sự lựa chọn chúng ta sẽ không chỉ hình thành đời sống hiện tại mà còn trên số phận của chúng ta nữa.

Cuộc đời của bạn có quy phục vương quyền của Đức Giêsu không?

Nhận biết Đức Giêsu là Chúa có ý nghĩa gì? Hạn từ Chúa có nghĩa là “Đấng thống trị” hay “Vua” – Đấng mà người khác phải “trung thành” và “vâng phục”. Chúa hay Chủ cuộc đời chúng ta là người hay vật chúng ta trao cuộc đời mình cho hay phục tùng một cách trọn vẹn. Chúng ta có thể bị thống trị bởi nhiều thứ – những đam mê bất trị, yêu thích tiền của, nghiện rượu, ma túy – chỉ một mình Chúa mới có thể thật sự giải thoát chúng ta để yêu mến và được yêu mến như ý định của Thiên Chúa ngay từ ban đầu. Khi chúng ta nhận thức rằng Đức Giêsu là Chúa, chúng ta mời Người làm Vua tâm hồn chúng ta và Đấng thống trị mọi tư tưởng, những mối quan hệ, và tất cả mọi sự chúng ta làm. Có phải Đức Giêsu là Vua thật sự của tâm hồn bạn và bạn có để cho Người hành động tự do trong mọi lãnh vực của cuộc đời bạn không?

Lạy Chúa Giêsu, con tin rằng Chúa là Đấng Mêsia, là Con vua Đavít, và là Con Thiên Chúa. Chúa là Chúa của con, và con sẵn sàng phó thác mình con cho sự cai quản của Chúa trong cuộc đời con. Xin làm Chúa và làm Vua cuộc đời con, những tư tưởng, tâm hồn, gia đình, các mối quan hệ, công việc, và tất cả mọi sự con làm.

 

Tác giả: Don Schwager
(http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/)
Bro. Paul Thanh Vu – chuyển ngữ

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây