Thứ Tư tuần 30 thường niên.

Thứ ba - 26/10/2021 08:51

Thứ Tư tuần 30 thường niên.

"Người ta sẽ từ đông sang tây đến dự tiệc trong nước Chúa".

 

Lời Chúa: Lc 13, 22-30

Khi ấy, Chúa Giêsu rảo qua các đô thị và làng mạc, vừa giảng dạy vừa đi về Giêrusalem. Có kẻ hỏi Người rằng: "Lạy Thầy, phải chăng chỉ có một số ít sẽ được cứu độ?" Nhưng Người phán cùng họ rằng: "Các ngươi hãy cố gắng vào qua cửa hẹp, vì Ta bảo các ngươi biết: nhiều người sẽ tìm vào mà không vào được.

Khi chủ nhà đã vào đóng cửa lại, thì lúc đó các ngươi đứng ngoài mới gõ cửa mà rằng: "Thưa ngài, xin mở cửa cho chúng tôi". Chủ sẽ trả lời các ngươi rằng: "Ta không biết các ngươi từ đâu tới". Bấy giờ các ngươi mới nói rằng: "Chúng tôi đã ăn uống trước mặt Ngài và Ngài đã giảng dạy giữa các công trường của chúng tôi". Nhưng chủ sẽ trả lời các ngươi rằng: "Ta không biết các ngươi từ đâu mà tới, hỡi những kẻ làm điều gian ác, hãy lui ra khỏi mặt ta".

Khi các ngươi sẽ thấy Abraham, Isaac, Giacóp và tất cả các tiên tri ở trong nước Thiên Chúa, còn các ngươi bị loại ra ngoài, nơi đó các ngươi sẽ khóc lóc nghiến răng. Và người ta sẽ từ đông chí tây, từ bắc chí nam đến dự tiệc trong nước Thiên Chúa. Phải, có những người sau hết sẽ trở nên trước hết, và những người trước hết sẽ nên sau hết".

 

Suy niệm 1: Cửa hẹp

(Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.)

Cuộc đời thật ra gồm nhiều cửa hẹp.

Cửa hẹp khi thi vào đại học.

Cửa hẹp khi đi xin việc làm.

Cửa hẹp khi muốn đưa trái banh vào lưới.

Sống là phấn đấu bước qua nhiều cửa hẹp.

Cửa càng hẹp, càng phải cố gắng nhiều.

Cửa hẹp mà vào được mới quý.

Nếu thiên đàng có cửa,

thì hẳn vào cửa thiên đàng chẳng phải như dạo chơi.

“Hãy chiến đấu để vào qua cửa hẹp” (Lc 13,24),

vì “cửa hẹp dẫn đến sự sống” (Mt 7,14).

Chiến đấu ở đây là chiến đấu với chính mình,

với cái tôi cồng kềnh của mình,

nặng nề vì những vun vén cá nhân,

phình to vì tự hào và tham vọng.

Thật ra cửa vào sự sống không hẹp

nhưng hẹp vì cái tôi của tôi to quá.

Cần nỗ lực liên tục để giữ cho cái tôi nhỏ lại,

khiêm hạ trước Thiên Chúa, cởi mở trước anh em.

Cần có một cái tôi như trẻ thơ

mới được vào Nước Trời (Mt 18,3).

Cái tôi của chúng ta luôn có khuynh hướng bành trướng

nhờ thu tích nơi mình tri thức, tiền bạc, khả năng.

Cả kinh nghiệm, tuổi tác, đạo đức, chức vụ,

cũng có thể làm cái tôi xơ cứng và khép lại.

Ðể “người lớn” trở nên hồn hậu như trẻ thơ,

cần phải biến đổi và tự hạ (x. Mt 18,3-4).

Ðây thật là một cuộc chiến với chính mình.

Khi hủy mình ra không, ta sẽ dễ đi qua cửa hẹp.

Nhiều người Do Thái đến chậm, khi cửa đã đóng.

Họ gõ cửa và đòi vào.

Họ tưởng thế nào mình cũng có một chỗ nơi bàn tiệc,

bởi lẽ mình đã từng ngồi đồng bàn với Ðức Giêsu,

và đã nhiều lần nghe Ngài giảng dạy.

Tiếc thay, tương quan đó lại quá hời hợt

đến độ Chúa phải lên tiếng nói với họ:

“Ta không biết các anh từ đâu đến!”

Chúa cũng có thể nói với chúng ta như vậy,

dù chúng ta đã dự lễ, rước lễ, nghe giảng, tĩnh tâm...

Chúa vẫn không quen biết chúng ta

vì chúng ta chẳng để cho Ngài đi vào đời mình.

Chúng ta vẫn là những người xa lạ trước mắt Chúa.

Ðời sống Kitô hữu là một cuộc chiến đấu liên tục.

Chiến đấu để qua cửa hẹp nhờ bỏ cái tôi ích kỷ.

Chiến đấu để vào trước khi cửa đóng lại.

Cứu độ là một ơn Chúa ban,

nhưng ta phải nỗ lực mới dám đưa tay đón nhận.

Ước gì chúng ta đừng tự hào vì đã biết Chúa,

nhưng phải làm sao để Chúa biết ta và reo lên:

“Ðây là đầy tớ tốt lành và trung tín.”

 

Cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu,

xin cho con dám hành động

theo những đòi hỏi khắt khe nhất của Chúa.

Xin dạy con biết theo Chúa vô điều kiện,

vì xác tín rằng

Chúa ngàn lần khôn ngoan hơn con,

Chúa ngàn lần quảng đại hơn con,

và Chúa yêu con hơn cả chính con yêu con.

Lạy Chúa Giêsu trên thập giá,

xin cho con dám liều theo Chúa

mà không tính toán thiệt hơn,

anh hùng vượt trên mọi nỗi sợ,

can đảm lướt thắng sự yếu đuối của quả tim,

và ném mình trọn vẹn cho sự quan phòng của Chúa.

Ước gì khi dâng lên Chúa

những hy sinh làm cho tim con rướm máu,

con cảm nghiệm được niềm vui bất diệt

của người một lòng theo Chúa.Amen

 

Suy niệm 2: Cửa hẹp

(TGM Giuse Ngô Quang Kiệt)

Cửa vào thiên đàng rất hẹp. Có lần Chúa nói nó còn hẹp như lỗ kim. Muốn qua phải trở nên bé nhỏ. Làm thế nào để trở nên bé nhỏ? Có những người đã “từng được ăn uống trước mặt” Chúa, và Chúa “cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của” họ. Nhưng thật lạ lùng khi Chúa nói: “Ta không biết các anh từ đâu tới. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính”. Chúa không biết họ từ đâu tới. Vì họ không xuất phát từ Chúa. Họ làm điều bất chính. Vì họ làm theo ý riêng. Vì thế cần từ bỏ tất cả. Từ bỏ chính mình. Để xuất phát từ Chúa. Làm theo ý Chúa. Sẽ đến với Chúa. Đó là tấm gương của tổ phụ Áp-ra-ham. Hoàn toàn từ bỏ chính mình. Nên ông trở thành gương mẫu của những ai muốn vào qua cửa hẹp. Khi đã từ bỏ chính mình. Cửa lại trở thành rất rộng. Vì bất cứ ai từ đông, tây, nam, bắc, làm theo ý Chúa đều được đón nhận.

Điều này không dễ. Thư Rô-ma dạy ta phải xin Chúa Thánh Thần hướng dẫn. Thánh Thần cầu nguyện cho ta. Thánh Thần giúp ta từ bỏ ý riêng để làm đúng ý Chúa. Như Chúa Giê-su. Một đời dương thế sống theo Thánh Thần. Hoàn toàn từ bỏ ý riêng. Luôn vâng phục ý Cha. Nên đã trở thành anh cả của chúng ta. Người đã trở nên bé nhỏ. Đã mở cửa trời. Đi theo Người ta đi trong thánh ý Chúa. Mà “những ai Người đã biết từ trước, thì Người đã tiền định cho họ nên đồng hình đồng dạng với Con của Người, để Con của Người làm trưởng tử giữa một đàn em đông đúc” (năm lẻ).

Vậy thì không cần phải làm những việc lớn lao. Không cần phải đi xa xôi để tìm cửa thiên đàng. Ở đâu ta từ bỏ ý riêng. Ở đó là cửa thiên đàng. Ở đâu ta làm theo ý Chúa. Ở đó có Nước Trời. Ở bậc nào sống cho tốt ở bậc ấy. “Kẻ làm con, hãy vâng lời cha mẹ theo tình thần của Chúa, vì đó là điều phải đạo….Những bậc làm cha mẹ, đừng làm cho con cái tức giận, nhưng hãy giáo dục chúng thay mặt Chúa bằng cách khuyên răn và sửa dạy”…. “Kẻ làm nô lệ, hãy vâng lời những người chủ…Ai làm việc tốt, sẽ được Chúa trả công, bất luận nô lệ hay tự do. Người làm chủ cũng hãy đối xử như thế với nô lệ. Đừng doạ nạt nữa: anh em biết rằng Chúa của họ cũng là Chúa của anh em. Người ngự trên trời và không thiên vị ai” (năm chẵn).

Chỉ khi từ bỏ chính mình. Để Chúa ngự trị. Làm theo ý Chúa. Như Chúa hướng dẫn. Ta mới trở nên bé nhỏ. Mới vào qua cửa hẹp.

 

Suy niệm 3: Hãy Vào Qua Cửa Hẹp

Câu hỏi mà một người vô danh đặt ra cho Chúa Giêsu đang khi Ngài trên đường lên Giêrusalem, đó cũng là câu hỏi thông thường nơi các trường phái của các vị thông luật thời Chúa Giêsu, và là câu hỏi như muốn giới hạn số lượng những người vào Nước Chúa: "Thưa Thầy, phải chăng ít người được cứu thoát?" Trong câu trả lời, Chúa Giêsu không nhằm đến số lượng nhưng là hướng tới một bình diện khác, tức là phẩm chất của những kẻ muốn vào Nước Chúa: họ phải qua cửa hẹp và cố gắng vào đúng lúc, khi còn thời giờ thuận tiện, đừng cậy dựa vào những liên hệ hời hợt bên ngoài với Chúa. Ơn cứu rỗi được Thiên Chúa trao ban cho mọi người: những kẻ trong dân Chúa chọn và cả những kẻ ở ngoài, bởi vì Chúa Giêsu đã đến để dẹp bỏ mọi hàng rào ngăn cách, thiên hạ sẽ từ đông, tây, nam, bắc đến dự tiệc trong Nước Chúa.

Ðặc tính phổ quát của ơn cứu rỗi không được hiểu theo phạm trù số lượng, nghĩa là không phải mọi người tự động đều được cứu rỗi. Sự cộng tác từ phía con người là điều cần thiết. "Hãy vào qua cửa hẹp", hẹp, vì nó đòi con người phải từ bỏ nhiều. Hình ảnh cậu bé Charlie trong phim hoạt hình, đứng trước cửa, ôm trên người rất nhiều thứ; cậu muốn bước ra ngoài chơi với bạn bè, nhưng lại không muốn bỏ những thứ đang chồng chất trên người mình; cậu bé bực tức nói lớn: "Làm sao tôi có thể bước qua cửa này được?". Nhiều người Kitô hữu chúng ta cũng có thể hành xử như vậy: vừa muốn vào Nước Chúa, vừa muốn giữ lấy mọi thứ không phù hợp với Nước Chúa; muốn vào Nước Chúa, nhưng lại không thực hành giáo huấn của Ngài, không canh tân đời sống của mình.

Chúng ta hãy cảm tạ Chúa vì đã ban ơn cứu rỗi cho mọi người. Xin cho chúng ta biết từ bỏ những gì không cần thiết, nhất là những gì mất lòng Chúa, để chúng ta có thể bước qua cửa hẹp trở về Nhà Chúa.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy niệm 4: Con Ðường Dẫn Ðến Tự Do

Chính phủ Nam Phi mới đây đã quyết định cho đúc bức tượng cao ba mươi tầng lầu của nhà tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền là cựu tổng thống Nelson Mandela. Theo dự trù, tượng đài kỷ niệm ông Mandela sẽ cao một trăm mười thước và được đặt tại hải cảng Elisabeth để cho những du khách tới Nam Phi qua đường biển phía đông chiêm ngưỡng người lãnh tụ khả kính này.

Song song với dự án bức tượng này, chính phủ Nam Phi sẽ làm một con đường đi bộ dài khoảng sáu trăm thước dẫn tới tượng đài. Con đường đi bộ này được đặt tên như trong bảng tóm lược đọc lên khi ông Nelson Mandela nhận giải Nobel Hòa Bình như sau: "Con đường dẫn đến tự do". Ông Nelson Mandela được trả tự do sau hai mươi bảy năm bị chế độ phân biệt chủng tộc Nam Phi cầm tù. Ông đã được bầu là tổng thống Nam Phi năm 1994.

Con đường dẫn đến tự do cho cá nhân ông Nelson Mandela, cho dân tộc Nam Phi cũng như cho cả thế giới là một con đường dài đến hai mươi bảy năm, qua đó ông đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ trong chốn tù đày. Con đường dẫn đến tự do nào cũng là con đường hẹp, đầy chông gai. Qua hình ảnh con đường của nhà đấu tranh Nelson Mandela chúng ta hiểu được con đường mà Chúa Giêsu đã vạch ra cho những ai muốn làm môn đệ Ngài.

Trong Tin Mừng hôm nay, một lần nữa thánh Luca lại đặt Chúa Giêsu trong tư thế lên đường tiến về Giêrusalem. Với cái nhìn của vị thánh sử này cuộc đời của Chúa Giêsu là một cuộc hành trình về Giêrusalem mà điểm đến cuối cùng là Núi Sọ và vinh quang phục sinh.

Sinh ra ngoài đường, sống và rao giảng Tin Mừng ngoài đường, cuối cùng cũng chết ngoài đường. Cả cuộc đời của Chúa Giêsu là một cuộc lên đường và ra đi không ngừng. Ngài kêu gọi tất cả những ai muốn làm môn đệ Ngài lên đường và ra đi như thế: "Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mỗi ngày và đi theo Ta". Trong lệnh lên đường ban bố cho các môn đệ, Ngài nói rõ với các môn đệ: "không mang theo giày dép, bao bị, túi tiền, vào nhà nào người ta cho ăn thứ nào hãy ăn thứ đó, ai không đón tiếp thì đi ra".

Tóm lại, ra đi và lên đường là tư thế đích thực của người môn đệ Chúa Giêsu. Mệnh lệnh ấy ngày nay vẫn tiếp tục có giá trị cho tất cả những ai muốn làm môn đệ để đi theo Chúa Giêsu. Sống đức tin là không ngừng ra đi và lên đường. Ra đi và lên đường không chỉ có nghĩa là rời bỏ một nơi này để đến một nơi khác. Cuộc ra đi và lên đường cam go nhất đòi hỏi nhiều quyết tâm và chiến đấu nhất hẳn phải là ra đi và lên đường khỏi con người cũ của tội lỗi. Trước khi lên đường về nhà Cha, người con hoang đàng đã phải phấn đấu mãnh liệt để ra khỏi bản thân và đứng dậy lên đường. Ðây chính là cuộc ra đi và lên đường mà Chúa Giêsu mời gọi chúng ta dấn bước vào, đây chính là cánh cửa hẹp mà Ngài mở ra cho chúng ta.

Lạy Mẹ Maria

Ðấng đã vội vã lên đường để đến với người chị họ Elisabeth luôn đồng hành với chúng ta, Mẹ giúp chúng ta biết nhìn về phía trước và tiến bước trong hân hoan, tin tưởng và cậy trông.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy niệm 5: Không Có Đồ Bổ Béo Trên Bàn Tiệc Nước Trời

Có kẻ hỏi Người: “Thưa Ngài những kẻ được cứu thoát thì ít có phải không?” Người bảo họ: “Hãy chiến đấu để qua cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.” (Lc. 13, 23-24)

Đức Giêsu lên đường về Giê-ru-sa-lem để chịu chết. Nhiều lần Đức Giêsu nói Giê-ru-sa-lem là thành nơi các ngôn sứ bị kết án chết. Lời kêu gọi của Đức Giêsu càng ngày càng khẩn cấp. Thời giờ gần hết, phải lo cải thiện kẻo quá trễ.

Kẻ không được vào

Trong dân Ít-ra-en, người ta tranh luận nhiều về ơn cứu độ, một số kẻ cho rằng tất cả con cái Ít-ra-en đều được cứu độ. Số khác nói chỉ có những kẻ còn sót lại thôi. Khi nghe Đức Giêsu nói về nước trời đã đến, người ta hỏi Người: “Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít có phải không?”. Người không đáp thẳng. Người nhấn mạnh mọi người phải cố gắng để vào vì cửa nước trời rất hẹp, những kẻ kiêu ngạo bành trướng, những kẻ tham lam, nông nổi chạy theo những tham vọng xác thịt không thể vào được nước trời. Chỉ có những kẻ bé mọn, những kẻ kiềm chế được dục vọng xác thịt, mới có thể ép mình lại chui qua cửa hẹp để vào được dự tiệc thiên quốc.

Xã hội chúng ta chỉ thích tìm an nhàn thoải mái, sung sướng thỏa mãn và tiêu xài phung phá của cải trái đất, không nghĩ gì đến tương lai. Mọi người đều phì nộn cả thể xác lẫn tinh thần vì đã thỏa mãn những ham muốn thì những lớp mỡ béo bọc lấp con tim không còn chỗ cho lời Chúa thấm nhập nữa.

Trương phình do quá đầy đủ

Ngoài ra, đến lúc người ta không ngờ, cửa đóng lại và không ai có thể vào được nữa. Những kẻ đứng ngoài dù nói ngon ngọt hay lắm: “Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt Ngài và Ngài cũng từng giảng dạy trong những đường phố của chúng tôi. Chúng tôi còn là con cháu của tổ phụ Áp-ra-ham, thuộc gia đình thừa hưởng lời Chúa”. Chúng thích hiểu biết và giữ lề luật Chúa, nhưng không có con tim, tấm lòng mộ mến sống lề luật, nên tất cả những kẻ đó đều bị loại ra ngoài. “Tất cả các ngươi đều làm điều bất chính”.

Để thuộc về dân Thiên Chúa thật phải đón tiếp Đức Giêsu. Chính đức tin vào Đức Giêsu làm cho họ nhỏ bé, gầy gò đi để có thể vào cửa hẹp trước khi cửa đóng lại. Như vậy, con cháu của các tổ phụ là khách được mời trước nhất, lại tự thấy mình bị loại, trong khi lương dân đến sau đã sống theo lời Chúa, nên đã được nhận vào nước trời.

RC

 

Suy niệm 6: Đường hẹp dẫn đến sự sống

Xem lại CN 21 TN C

Một gia đình nọ có hai người con trai. Cha của hai anh em là một người nông dân bình thường. Mẹ là người nội trợ. Nói chung gia đình nghèo, cộng thêm chuyện ông bố lại thường xuyên đau bệnh. Hai anh em bàn tính với nhau, người anh nói với người em rằng: “Em ở nhà chăm sóc cha mẹ, anh đi kiếm tiền thật nhiều để về giúp mẹ cha tuổi già và lo thuốc thang cho cha”. Người em hỏi: “Anh định kiếm tiền bằng cách nào?” Anh trả lời: “Anh sẽ đi tham gia băng cướp, chỉ có cách này là nhanh có tiền để lo cho cha mẹ...”. Và cuối cùng thì người anh đã quyết định hành nghề đâm thuê, chém mướn. Lúc ban đầu tiền bạc đến với anh quá nhiều, đến nỗi không những có tiền lo cho gia đình, anh ta còn nổi tiếng về cách ném tiền qua cửa sổ nơi những cuộc ăn chơi trác táng, thâu đêm suốt sáng... Tuy nhiên, chẳng bao lâu, anh ta đã bị căn bệnh thế kỷ Sida và đã chết khi tuổi đời còn khá trẻ.

Câu chuyện trên đây chỉ là ngụ ngôn nhằm dẫn chúng ta vào bài Tin Mừng hôm nay để hiểu được giáo huấn của Đức Giêsu rằng: con đường hẹp là con đường dẫn đến sự sống. Còn con đường thênh thang là con đường dẫn đến diệt vong. Muốn có được sự sống đời đời, con người phải cộng góp vào hành trình tìm kiếm đó bằng những sự hy sinh, và đôi khi cả cái chết hữu hạn để đổi lấy sự sống đời đời. Trên hành trình tìm kiếm đó, thánh Phaolô đã ví mình như một vận động viên chạy đua. Phải dày công tập luyện và chiến đấu với những cám dỗ... Vòng hoa chiến thắng chỉ được trao cho những ai đạt được thành tích xuất sắc sau những vất vả mà thôi.

Thật vậy, con đường theo Chúa của mỗi chúng ta sẽ gặp đầy thử thách chông gai. Con đường đó là con đường hẹp. Con đường lên Golgotha. Con đường của thập giá. Nhưng nếu muốn được hạnh phúc thật thì hẳn chúng ta không có con đường nào khác, đó là con đường đáp lại lời mời gọi của Đức Giêsu: “Hãy theo Ta”.

Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta: hãy trung thành theo Chúa trên con đường thập giá. Con đường của yêu thương, phục vụ. Con đường đi đến với những người ốm đau, bệnh tật, những người nghèo... Con đường hy sinh của thập giá. Con đường đó là con đường hẹp. Con đường của tự hủy, hy sinh, từ bỏ chính mình để xây dựng hạnh phúc của tha nhân.

Đây là con đường khó và chẳng mấy ai đi! Tuy nhiên, nếu chúng ta trung thành đi trên con đường đó với tình yêu được lồng vào ngang qua hành động, cử chỉ của chúng ta, ắt chúng ta sẽ bình an và sẽ được phục sinh. Nếu không đi theo con đường đó, ngược lại, chúng ta cứ mải mê trong vũng lầy êm ái của tội, của thực dụng, của danh vọng, của quyền hành, thì đến ngày chung cuộc, chúng ta sẽ bị loại ra ngoài, nơi đó sẽ phải khóc lóc và nghiếm răng.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con can đảm đi theo Chúa trên con đường hẹp, để được sống đời đời. Amen.

Ngọc Biển SSP

 

Suy niệm 7: Hãy đi qua cửa hẹp

(Lm Giuse Đinh Lập Liễm)

1. Người Do thái hay quan tâm đến số lượng những người được cứu. Vì thế có một người hỏi Ngài rằng:”Thưa Thầy, những người được cứu thoát thì ít, có phải không”?  Đức Giêsu thấy trước cái nguy của câu trả lời : nếu nói mọi người đều được cứu thì thái độ của họ sẽ là ỷ lại; còn nếu chỉ một số nhỏ được cứu thoát thì họ sẽ chán nản vì có cố gắng cũng uổng công. Nên Ngài không nói về số lượng mà chỉ nói đấn cách thức làm sao cho mình  được ở trong số lượng những kẻ được cứu ấy, đó là phải “đi qua cửa hẹp”, nghĩa là phải cố gắng, phải chiến đấu.

Như thế, để chiếm được Nước Trời , để được cứu rỗi, chúng ta phải chiến đấu với bản thân, phải từ bỏ và phải chết đi cho những dục vọng, những thói xấu trong chúng ta.

2. Theo quy luật của cuộc sống, chẳng có gì đạt được mà không có nỗ lực cố gắng. Muốn giỏi thì  phải học chứ không tự nhiên mà thi đậu, một hạt lúa vàng chín giọt mồ hôi chứ không phải bỏ ruộng hoang để chờ có lúa gặt. Của cải không từ trên trời rơi xuống, tri thức cũng không tự nó toàn tri, hạnh phúc không tự có nếu không vun đắp xây dựng... Cũng thế, Nước Trời đã được Thiên Chúa dọn sẵn và dành cho bất cứ ai, nhưng không phải tự nhiên mà đạt tới, mà phải trải qua những gian truân khổ ải và hy sinh thì mới mong đạt tới.

3. Dựa trên tư tưởng của thánh Phaolô, chúng ta có thể hiểu “Qua cửa hẹp” là phải chiến đấu, cuộc chiến đấu cho đến cùng đường, phải đi vào con đường hẹp của Thập giá, phải can đảm chống lại  sự lôi cuốn của ba thù, không thỏa hiệp, không nhân nhượng với chúng: ”Không phải cứ kêu lạy Chúa, lạy Chúa mà được vào Nước Trời, nhưng chỉ những ai  làm theo ý Cha Ta ở trên trời mới được vào”. Ước gì chúng ta đừng đến lầm cửa, đó là cửa rộng thênh thang, cửa tiền tài, sắc dục, hư danh, cửa dẫn vào cái chết muôn đời. Cũng đừng đến mà cửa đã đóng kín để không phải nghe Chúa nói: ”Ta không biết các người từ đâu đến” (Lc 13,27).

4. Đức Giêsu kêu gọi: ”Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mỗi ngày và đi theo Ta”. Chúa ban bố lệnh lên đường cho những ai theo Ngài. Ra đi và lên đường, đó là tư thế đích thực của người môn đệ Đức Giêsu. Mệnh lệnh ấy ngày nay vẫn tiếp tục có giá trị cho tất cả những ai muốn làm môn đệ để đi theo Đức Giêsu. Sống đức tin là không ngừng ra đi và lên đường. Ra đi và lên đường không chỉ có nghĩa là rời bỏ nơi này để đến một nơi khác.  Cuộc ra đi và lên đường cam go nhất  đòi hỏi nhiều quyết tâm và chiến đấu nhất hẳn phải là ra đi và lên đường khỏi con người cũ của tội lỗi. Trước khi lên đường về nhà Cha, người con hoang đàng đã phải phấn đấu mãnh liệt để ra khỏi bản thân và đứng dậy lên đường. Đây chính là cuộc ra đi và lên đường mà Đức Giêsu mời gọi chúng ta dấn bước vào, đây chính là cánh cửa hẹp mà Ngài mở ra cho chúng ta (R.Veritas).

5. Người Ai-len kể câu chuyện vào thiên đàng như sau: Một người đến trước cửa thiên đàng và xin thánh Phêrô cho mình vào. Ngài trả lời: ”Đương nhiên là được, chỉ cần con chỉ cho ta các vết sẹo của con”. Người ấy trả lời: ”Con không có vết sẹo nào”. Thánh nhân nói: ”Thật đáng tiếc vì chẳng có gì đáng cho con phải chiến đấu sao”?  Đức Giêsu xác quyết với ta: Đường về Nước Trời là con đường Thập giá, vào cửa sự sống là đi qua cửa hẹp, phải chiến đấu “trầy da tróc vẩy” mới vào được. Những vết sẹo trong hành trình  nỗ lực đấu tranh của ta với bản thân ươn lười, với mưu mô ma quỉ tinh vi, với môi trường xã hội nặng tính trần tục, nhất là xã hội đề cao tiện nghi, hưởng thụ cách ích kỷ như hiện nay (5 phút Lời Chúa).

6. Qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta phải quyết tâm đi vào con đường hẹp, phải phấn đấu hết mình để vào qua cửa hẹp, đây là điều kiện mà tiếng La tinh gọi là “conditio sine qua non”, điều kiện bắt buộc, không có không được. Chúng ta đã có nhiều bài học do tiền nhân để lại :

- Nước chảy đá mòn,

- Kiến tha lâu đầy tổ,

- Có công mài sắt có ngày nên kim.

Thì trên phương diện thiêng liêng cũng thế, vì Chúa đã phán :”Ai muốn theo Ta...hãy vác thập giá mình hằng ngày mà theo” hoặc :”Ai bền đỗ đến cùng mới được cứu rỗi”.  Cũng thế, nếu ở đời:”Có khó mới có miếng ăn” hoặc “Không hạnh phúc nào có thể đạt được một cách dễ dàng”, thì hạnh phúc Nước Trời cũng đòi hỏi chúng ta phải chịu khó gấp bội mới chiếm được. Tương lai đang chờ đón ta !

7. Truyện: Muốn vào hàng trai tráng.

Trong nhiều bộ lạc Da Đỏ ở Mỹ châu họ có nghi thức huấn luyện và thu nhận thiếu niên vào hàng ngũ trai tráng trong làng, người ta tổ chức như sau : khi mặt trời sắp lặn, người bố sẽ dắt đứa con của mình vào sâu trong một cánh rừng. Đứa bé được trao cho một cây lao với lời nhắn nhủ :”Con sẽ ở một mình trong rừng đêm nay”. Sau đó người bố rút lui.

Màn đêm buông xuống rất nhanh. Không gian chập chờn với bao tiếng gầm rú rùng rợn. Người ta dễ có cảm tưởng đang bị thú dữ rình chờ tấn công. Thỉnh thoảng, vài tiếng vỗ cánh của chim ăn đêm có thể làm cho người yếu vía giật mình. Thời gian chậm chạp trôi qua. Mỗi giây phút  là cả một khoảng dài vô định...

Nhưng cuối cùng, màn đêm cũng rút lui. Bầu trời từ từ hừng sáng. Nỗi sợ hãi trong đứa bé cũng phai mờ theo. Từ trong một lùm cây, một bóng người xuất hiện : cha của đứa bé. Đứa bé nhận ra và vui mừng chạy đến ôm chằm lấy bố, reo lên :”Bố đã trở lại”. Người cha hãnh diện khi thấy con mình trải qua đêm đen như một người trưởng thành. Đứa bé không hề biết rằng suốt đêm qua cha nó không ngừng trông chừng nó.

 

Suy niệm 8: Người được cứu độ

(Lm Giuse Đinh Tất Quý)

Câu hỏi mà một người nào đó đặt ra cho Chúa Giêsu hôm nay, phản ánh mối quan tâm rất lớn của người Do Thái đương thời về số lượng những kẻ được cứu.

Khi đặt vấn đề dựa theo số lượng, người ta sẽ có thái độ không thích hợp: nếu mọi người đều được cứu thì thái độ sẽ là ỷ lại; còn nếu có một số nhỏ được cứu thì thái độ sẽ là chán nản thất vọng, không chịu cố gắng.

Theo thánh Luca, Chúa đã không trả lời thẳng câu hỏi. Người ta hỏi về số lượng, Ngài trả lời về cách thức làm sao cho mình được ở trong số lượng những kẻ được cứu, đó là phải cố gắng. Chúa Giêsu đã dùng hình ảnh ”đi qua cửa hẹp” để diễn tả ý tưởng này.

”Đi qua”: Động từ “qua” diễn tả sự thay đổi cách sống.

”Cửa hẹp” ở đây diễn tả sự cố gắng.

Thánh Thomas More (1478-1535) nguyên là Chưởng ấn của triều đình vua Henry VIII nước Anh, có nhiệm vụ duy trì công lý cho toàn vương quốc. Vua Henry VIII muốn ly di vợ mình là Catherine để kết hôn với Anne Boylen, người hầu của Hoàng Hậu. Vua hy vọng Thomas More sẽ giúp mình trong việc này. Nhưng vua đã phải thất vọng vì Thomas More cương quyết trung thành với luật Chúa hơn là nghe theo hành động sai trái của nhà vua.

Sau khi lấy Anne Boylen làm vợ, vua Henry VIII thành lập Giáo Hội Anh Giáo, ly khai khỏi Giáo Hội Công Giáo và giành cho mình quyền làm giáo chủ. Vua bắt thần dân phải thề trung thành với Hoàng hậu mới và chấp nhận quyền bính thiêng liêng của vua. Thomas More vì quyết trung thành với Đức Giáo Hoàng và Giáo Hội Công Giáo nên bị tống ngục. Các bạn hữu Ngài đến thăm và khuyên:

- Ông cứ giả bộ trung thành và tuân phục vua đi, còn trong lòng ông cứ tự bảo mình chỉ tuân hành mệnh lệnh của Chúa Kitô là Vua Các Vua thì cũng có sao đâu.

Nhưng Thomas More đáp lại: - Tôi không thể thề gian như vậy. Tôi không thể lừa dối chính mình và lừa đảo người khác như thế được.

Ít lâu sau, vào ngày 06/07/1535, Thomas More bị chém đầu và 400 năm sau, người được Đức Giáo Hoàng Piô XI tôn phong hiển thánh.

Vâng, đó là con đường hẹp nhưng lại là con đường dẫn tới vinh quang. Chúng ta hãy xin Chúa cho chúng ta được can đảm bước vào con đường như thế, để mai sau được xứng đáng với vinh quang Nước Trời.

 

Suy niệm 9: Cách thức để được cứu độ

(Lm Carôlô Hồ Bạc Xái)

A. Hạt giống...

1. c.23: Câu hỏi mà một người kia đặt ra cho Chúa Giêsu phản ánh quan tâm của người Do Thái đương thời về số lượng những kẻ được cứu.

  Khi đặt vấn đề dựa theo số lượng, người ta sẽ có thái độ không thích hợp: nếu mọi người đều được cứu thì thái độ sẽ là ỷ lại; còn nếu có một số nhỏ được cứu thì thái độ sẽ là chán nản, cố gắng làm chi cho uổng công.

2. c.24: Chúa Giêsu không trả lời thẳng câu hỏi. Người ta hỏi về số lượng. Ngài trả lời về cách thức làm sao cho mình được ở trong số lượng những kẻ được cứu ấy, đó là phải cố gắng, diễn tả bằng hình ảnh “đi qua cửa hẹp”.       

- “Đi qua”: Động từ “qua” diễn ta sự thay đổi cách sống. Có rất nhiều người đứng trước cái của hẹp ấy, nhưng chỉ những ai biết “đi qua” (thay đồi cách sống) thì mới vào nhà được.

  - “Cửa hẹp” diễn ta sự cố gắng. Muốn vào Nước Trời thì phải cố gắng nhiều (và khó khăn như lạc đà chui qua lỗ kim: xem Mt 19,24, Mc 10,25, Lc 18,25).

B.... nẩy mầm.

1. “Một cặp vợ chồng trẻ nọ chia sẻ cho nhau nghe ước muốn có được một ngôi nhà khang trang. Một nhà tỉ phú tình cờ theo dõi câu chuyện. Với tất cả nghiêm chỉnh, ông đề nghị với họ: nếu cô vợ chịu ngủ với ông một đêm, ông sẽ tặng họ một triệu mỹ kim. Hai vợ chồng đồng ý. Nhưng khi người vợ lên đường đến với nhà tỉ phú thì người chồng cũng bắt đầu hối hận. Nhưng đã quá muộn. Sau một đêm để có một triệu mỹ kim, hai vợ chồng đã tan vỡ (...) Con đường dễ dãi là con đường dẫn tới hư mất. Sự thành đạt thường không đến cách ngẫu nhiên, mà là kết quả của những cố gắng và kiên nhẫn lâu dài” (Trích "Mỗi ngày một tin vui").

2. Chịu ảnh hưởng của nền văn minh hưởng thụ, người thời nay có khuynh hướng làm cho mọi việc thành thoải mái dễ chịu, kể cả việc sống đạo. Thí dụ: trong nhà thờ ghế phải rộng và êm, phải có quạt máy, cha phải giảng ngắn... Những lời nhắc nhở của ĐGH về hôn nhân bất khả li, về luật cấm phá thai, về độc thân Linh mục v.v. bị coi là chói tai nên không được đáp ứng v.v. Cách sống đạo như thế không phải là đi qua cửa hẹp. Thánh Phaolô đã so sánh cuộc sống tín hữu như một cuộc chạy đua: để đạt huy chương, người lực sĩ nào cũng phải dày công khổ luyện.

3. Chúa Giêsu nói với dân chúng: “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào...” (Lc 13,24)

Đậu tốt nghiệp hạng ưu, thằng nhóc nó vui mừng hớn hở về báo tin cho tôi. Tôi đã đọc được niềm vui trong lòng nó, tôi tự nhủ rằng: “Cậu tú nhà tôi đậu được thủ khoa cũng đáng”, bao công lao thức khuya dậy sớm “dùi mài kinh sử” nó còn phải giã từ cả sân cỏ: không đá banh, không patin, cũng không bén mảng đến hồ bơi, nó bỏ hết những cuộc chơi.

Từ đó tôi nghiệm ra rằng thành đạt là kết quả của những cố gắng lâu dài mà con đường dẫn đến không dễ dàng, đòi hỏi nhiều hy sinh và phấn đấu. Con đường tiến về quê trời cũng vậy, đòi hỏi tôi lực chọn đi qua cửa hẹp. Đó chính là điều Chúa Giêsu mời gọi hôm nay, như chính Ngài đã lựa chọn con đường của thập giá.

Lạy Chúa! Mỗi ngày trong cuộc sống của con, xin cho biết chiến đấu để qua cửa hẹp mà vào Nước Trời. (Hosanna)

 

Đừng mạo hiểm để bị nhốt ở ngoài – SN song ngữ ngày 27.10.2021

 

 

Wednesday (October 27)

Do not risk being shut out

Scripture:   Luke 13:22-30  

22 He went on his way through towns and villages, teaching, and journeying toward Jerusalem. 23 And some one said to him, “Lord, will those who are saved be few?” And he said to them, 24 “Strive to enter by the narrow door; for many, I tell you, will seek to enter and will not be able. 25 When once the householder has risen up and shut the door, you will begin to stand outside and to knock at the door, saying, `Lord, open to  us.’ He will answer you, `I do not know where you come from.’ 26 Then you will begin to say, `We ate and drank in your presence, and you taught in our streets.’ 27 But he will say, `I tell you, I do not know where you come from; depart from me, all you workers of iniquity!’ 28 There you will weep and gnash your teeth, when you see Abraham and Isaac and Jacob and all the prophets in the kingdom of God and you yourselves thrust out. 29 And men will come from east and west, and from north and south, and sit at table in the kingdom of God. 30 And behold, some are last who will be first, and some are first who will be last.”

 

Thứ Tư     27-10          

Đừng mạo hiểm để bị nhốt ở ngoài

Lc 13,22-30

(22) Trên đường lên Giêrusalem, Ðức Giêsu đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy. (23) Có kẻ hỏi Người: “Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?” Người bảo họ: (24) “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.(25) “Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói: “Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào!”, thì ông sẽ bảo anh em: “Các anh đấy ư? Ta không biết các anh từ đâu đến!” (26) Bấy giờ anh em mới nói: “Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi”. (27) Nhưng ông sẽ đáp với anh em: “Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính!”.(28) “Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Ápraham, Ixaác và Giacóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. (29) Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.(30) “Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót”.

 

Meditation: What does the image of a door say to us about the kingdom of God? Jesus’ story about the door being shut to those who come too late suggests they had offended their host and deserved to be excluded. It was customary for teachers in Jesus’ time to close the door on tardy students and not allow them back for a whole week in order to teach them a lesson in discipline and faithfulness. 

Who will be invited to enter God’s kingdom?

Jesus told this story in response to the question of who will make it to heaven – to God’s kingdom of everlasting peace and eternal life. Many rabbis held that all Israel would be saved and gain entry into God’s kingdom, except for a few blatant sinners who excluded themselves! After all, they were specially chosen by God when he established a covenant relationship with them.

Jesus surprised his listeners by saying that one’s membership as a people who have entered into a covenant relationship with God does not automatically mean entry into the everlasting kingdom of God. Second, Jesus asserts that many from the Gentile (non-Jewish) nations would enter God’s kingdom. God’s invitation is open to Jew and Gentile alike. 

Jesus is the door to the kingdom of heaven

But Jesus warns that we can be excluded if we do not strive to enter by the narrow door. What did Jesus mean by this expression? The door which Jesus had in mind was himself. I am the door; if any one enters by me, he will be saved (John 10:9). God sent his only begotten Son, the Lord Jesus Christ, to open the way for us to have full access to the throne of God’s grace (his favor and blessing) and mercy (his pardon for our sins). Through Jesus’ victory on the cross he has freed us from slavery to sin and hurtful desires and addictions, and he has made us sons and daughters of God and citizens of his heavenly kingdom. We are free now to choose which kingdom we will serve – the kingdom of light and truth ruled by God’s justice and wisdom or the kingdom of darkness and falsehood ruled by Satan and a world system or society of people who are opposed to God and his laws.

 

 

Following the Lord requires effort and commitment on our part

If we want to enter God’s kingdom and receive our full inheritance which is stored up for us in heaven, then we must follow the Lord Jesus in his way of the cross through a willing renunciation of our own will for his will – our own life for his life – our own way for his way. 

 

 

Why did Jesus say we must strive to enter his kingdom of righteousness and peace? The word strive can also be translated as agony. To enter the kingdom of God we must struggle against every force or power of opposition – even the temptation to remain indifferent, apathetic, or compromising in our faith and personal trust in Jesus, our hope in holding firm to the promises of Jesus, and our uncompromising love for God above all else (the “love that has been poured into our hearts through the gift of the Spirit which has been given to us” – Romans 5:5). 

 

 

The Lord is with us to strengthen us in our trials and struggles

The good news is that we do not struggle alone. God is with us and his grace is sufficient! As we strive side by side for the faith of the Gospel with the help and support of our brothers and sisters in the Lord (Philippians 1:27), Jesus assures us of complete victory! Do you trust in God’s grace and help, especially in times of testing and temptation?

 

“Lord Jesus, may I never doubt your guiding presence and your merciful love towards me. Through the gift of your Spirit fill me with courage and persevering faith to trust you in all things and in every circumstance I find myself. Give me the strength to cling to your promises when the world around me begins to shake or crumble. And when my love and zeal begin to waver, fan into my heart a flame of consuming love and dedication for you who are my All.”

 

Suy niệm: Hình ảnh cái cửa nói với chúng ta điều gì về nước Chúa? Câu chuyện của Đức Giêsu về cánh cửa đóng lại không cho người về trễ vào hàm ý họ đã chống lại chủ mình và xứng đáng bị đuổi khỏi nhà. Đó là điều rất quen thuộc đối với các thầy giáo trong thời Đức Giêsu khi đóng cửa không cho các học sinh đi trễ vào lớp, và cũng cấm họ đến lớp suốt tuần lễ để dạy họ một bài học về kỹ luật và trung tín.

 

Ai sẽ được mời vào nước Thiên Chúa?

Đức Giêsu kể câu chuyện này để trả lời câu hỏi ai sẽ là người được vào nước Trời – vào nước bình an và sự sống đời đời của Thiên Chúa. Nhiều vị thầy Rabbis cho rằng tất cả người dân Israel sẽ được cứu rỗi, ngoại trừ một số ít tội nhân công khai, những người tự ly khai chính mình! Hơn nữa, họ đặc biệt được Thiên Chúa tuyển chọn khi Người thiết lập quan hệ giao ước với họ.

 

Đức Giêsu làm cho những người nghe phải kinh ngạc khi nói rằng thành viên như những người của quan hệ giao ước không có nghĩa là trước sau gì họ cũng được vào nước Trời. Thứ hai, Đức Giêsu quả quyết rằng nhiều người dân ngoại (không phải là Do thái) sẽ được vào nước Chúa. Lời mời gọi của Chúa dành cho tất cả mọi người: Do thái cũng như dân ngoại.

 

Đức Giêsu là cửa vào nước Trời

Nhưng Đức Giêsu cảnh báo rằng chúng ta có thể bị loại trừ nếu chúng ta không cố gắng để vào nước Trời bằng cửa hẹp. Đức Giêsu muốn nói gì qua câu nói này? Cánh cửa mà Đức Giêsu có trong trí chính là Người. Ta là cửa; nếu ai qua Ta vào cửa, người đó sẽ được cứu rỗi (Ga 10,9). Thiên Chúa sai con một yêu dấu của Người, là Chúa Giêsu Ki tô đến để mở ra con đường cho chúng ta đến trước ngai tòa của Thiên Chúa: ơn sủng (tình yêu và phúc lành) và lòng thương xót (ơn tha thứ tội lỗi chúng ta). Ngang qua chiến thắng của Đức Giêsu trên thập giá, Người đã giải thoát chúng ta khỏi ách nô lệ tội lỗi và những ước muốn và đam mê tai hại, và Người cho chúng ta được trở nên con cái của Thiên Chúa và là công dân của nước trời. Giờ đây chúng ta được tự do chọn lựa vương quốc nào chúng ta phục vụ – vương quốc sự thật và ánh sáng, do sự khôn ngoan của Thiên Chúa cai quản, hoặc chọn vương quốc của giả dối và tối tăm do Satan và hệ thống thế gian hay những người chống lại Thiên Chúa và lề luật của Người điều khiển.

 

Đi theo Chúa đòi hỏi chúng ta phải cố gắng và có sự cam kết

 

Nếu chúng ta muốn vào nước Thiên Chúa và thừa hưởng trọn vẹn gia nghiệp đã dành sẵn cho chúng ta ở trên trời, thì chúng ta phải đi theo Chúa Giêsu trên con đường thập giá của Người, qua sự tự nguyện từ bỏ ý riêng của mình để thi hành ý của Người – từ bỏ cuộc sống của chúng ta cho sự sống của Người – từ bỏ đường lối của chúng ta cho đường lối của Người.

 

Tại sao Đức Giêsu nói chúng ta phải cố gắng để vào nước công chính và bình an của Người? Hạn từ “cố gắng” cũng có thể được dịch là “sự đau khổ về phần hồn và phần xác”. Để vào nước Thiên Chúa, chúng ta phải chiến đấu chống lại mọi sức mạnh hay thế lực chống đối – kể cả cơn cám dỗ trong sự lãnh đạm, thờ ơ, hay trong việc đặt niềm tin tưởng của chúng ta vào Đức Giêsu, niềm trông cậy vững vàng của chúng ta vào những lời hứa của Đức Giêsu, và trong tình yêu vô điều kiện dành cho Thiên Chúa trên hết mọi sự (Tình yêu đã được tuôn đỗ vào lòng chúng ta qua ân huệ của Thánh Thần đã được ban cho chúng ta –Rm 5,5).

 

Chúa ở với chúng ta để thêm sức cho chúng ta trong các thử thách và khó khăn

 

Tin mừng là chúng ta không phải chiến đấu một mình. Thiên Chúa ở cùng chúng ta và ơn sủng của Người đủ cho chúng ta! Khi chúng ta cố gắng hết mình cho niềm tin vào Tin mừng (Pl 1,27). Đức Giêsu bảo đảm với chúng ta sẽ chiến thắng hoàn toàn! Bạn có tin tưởng vào ơn thánh và sự giúp đỡ của Chúa, đặc biệt trong lúc bị thử thách và cám dỗ không?

 

 

Lạy Chúa Giêsu, xin đừng để con bao giờ nghi ngờ sự hiện diện dẫn dắt và lòng thương xót của Chúa dành cho con. Qua ân huệ Thánh Thần, xin Chúa ban cho con lòng can đảm và đức tin kiên vững để trông cậy vào Chúa trong mọi sự và mọi tình huống mà con tiếp cận. Xin Chúa ban cho con sức mạnh để bám chặt vào các lời hứa của Chúa khi thế giới quanh con bắt đầu rung chuyển hay đổ nát. Và khi tình yêu và lòng nhiệt thành của con bị dao động, xin Chúa thổi vào nó ngọn lửa tình yêu và sự dâng hiến sốt mến dành cho Chúa, Đấng là tất cả của lòng con. 

 

Tác giả: Don Schwager
(http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/)
Bro. Paul Thanh Vu – chuyển ngữ

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây