Đạo là đường,
là người tin vào Chúa, bạn và tôi luôn ở trên đường,
đường trần gian chúng ta cùng rảo bước,
nhưng mỗi bước chân không thể cất bước và cũng chẳng tiến bước,
nếu không được hướng dẫn và chỉ lối bởi Đấng Yêu Thương,
đặc biệt khi đời người rơi vào trong đêm tối,
trong tội lỗi và bất hạnh, trong khổ đau và trong bệnh hoạn,
rồi cả trong vòng xoáy của cuộc sống nhiều bon chen tranh chấp.
Thật hồng phúc cho người tín hữu ý thức để thốt lên lời cầu nguyện:
“Ôi Chúa của con,
Nguồn Ánh Sáng thân thương, xin hãy dẫn bước con,
xin hãy dẫn bước con trong vòng xoay của đêm tối.
Đêm đen đã xuống thật sâu, và quê hương còn xa xôi lắm,
xin hãy dẫn bước con đi.
Chúa ơi, đường đi cần có Chúa!”
Được Ánh Sáng thân thương từ trời cao,
là Chúa Yêu Thương dẫn bước,
còn gì vui sướng bằng.
Hồng phúc thay khi được Ánh Sáng Chúa soi đường mở lối
xoá đi tất cả mọi bóng đêm bên ngoài và cả bên trong.
Hồng phúc thay khi tâm hồn ra khỏi sự cao ngạo
chỉ thích cậy dựa vào tài lực của mình,
và khiêm tốn hướng về trời cao nguyện cầu:
“Xin hãy dẫn bước con đi,
Chúa ơi, đường đi cần có Chúa!”.
Nhưng không chỉ dẫn bước,
mà xin Đấng là nguồn mạch của Ánh Sáng
che chở bước chân của bạn và của tôi,
trong mọi nơi và mọi lúc.
Cũng xin Đấng là chủ của thời gian,
giúp cho bạn và tôi
đừng đui mù đốt thời gian và sống trong vội vàng,
đừng dại dột để cho vòng xoáy của cuộc đời làm ta chóng mặt.
Đường trước mắt dù còn dài lắm,
cứ bước từng bước bạn ơi,
mỗi bước chân là đủ cho bạn và cho tôi rồi,
đừng lao mình vào tương lai với đôi mắt quay cuồng,
cứ thảnh thơi sống mỗi phút giây nào cho trọn phút giây đó,
Chúa cho ta thời gian và Chúa ước ao thời gian ta sống thật dồi dào.
Từng bước chúng ta đi,
từng khoảnh khắc chúng ta sống,
từng hơi thở chúng ta nguyện cầu, bạn nhé:
“Lạy Chúa, trước đây con đã không luôn ý thức cầu xin Chúa,
giờ đây con ý thức và con xin Chúa:
Xin hãy dẫn bước con!
Trước đây con thường hay xem xét đường đi và
chọn đường nào mà con thích.
Nhưng giờ đây lạy Chúa,
xin hãy dẫn bước con đi.
Chúa ơi, đường đi cần có Chúa!”
Đẹp thay lời cầu nguyện từ tâm hồn khiêm tốn:
“Xin hãy dẫn bước con đi
Chúa ơi, đường đi cần có Chúa!”
Ước gì lời cầu nguyện này từ hôm nay
là lời cầu nguyện của bạn và của tôi.
Ngày xưa, khi còn trẻ, còn háo thắng,
còn ngây ngô với nhiều tham vọng,
còn bị cái tôi ích kỷ tham lam điều khiển,
có lẽ bạn cũng giống như tôi,
chỉ thích đi con đường mình muốn,
chỉ bước trên nẻo đường mình thích,
tưởng rằng trên con đường đó luôn là rực rỡ ánh hào quang,
luôn là niềm vui của thành công, của vinh dự,
luôn có sự kiêu hãnh làm chủ trái tim: “tôi hơn người”.
Chính trong lúc tưởng rằng “đời lên hương” không bao giờ “tụt dốc”,
thì u buồn, chán chường và đôi khi là thất vọng đã đến.
Nhìn lại mình, cả xác lẫn cả hồn, bao vết thương đang rỉ máu,
những vết thương làm cho đời mình trở nên vô nghĩa,
những vết thương “tạo nên” hố ngăn cách giữa mình và anh chị em,
các vết thương làm cho khoảng cách giữa ta với Chúa thêm xa,
các vết thương làm cho cuốn sách đời người thêm nhiều trang giấy đầy u tối.
Vết thương đến từ tội lỗi, vết thương được tạo ra từ kiêu ngạo,
Vết thương đến từ đam mê, vết thương được tạo ra từ ích kỷ.
Bạn ơi,
dù vết thương đời ta có hằn sâu thế nào đi nữa,
dù vết thương đời ta có đưa lại khổ đau nhức nhối đến mấy,
vết thương của ta vẫn được vết thương của Chúa “ấp ủ”.
Vết thương của Đấng Chịu Đóng Đinh trên thập giá luôn có chỗ,
để vết thương của bạn và của tôi được trú ẩn trong đó.
Vết thương Thánh Thiêng hoà quyện vết thương thế trần,
dòng Máu Tình Yêu từ trời cao
hoà mình vào dòng máu đang khô cứng của phận người dưới thế,
để gợi lên niềm hy vọng, để biến dổi dòng máu đời ta,
để khơi nguồn sự sống mới.
Với niềm hy vọng và sự sống mới của Chúa Phục Sinh,
cùng với Mẹ Maria,
nào chúng ta rời bỏ con đường mình thích,
ra khỏi con đường mình chọn theo ý riêng,
để bước vào con đường của Chúa,
con đường xin vâng với Đấng đem lại phúc lành,
niềm vui, tự do, bình an và hạnh phúc vĩnh cửu.
“Ôi Đấng khơi nguồn sự sống mới,
Sức mạnh của Chúa đem lại phúc lành
theo bước con từ lâu lắm rồi,
Chúa đã dẫn bước con đi và
chắc chắn Chúa tiếp tục dẫn bước con đi,
dù giờ đây có phải qua đầm lầy và ruộng nương,
qua các vách đá và qua những vực thẳm bên thác nước,
Chúa vẫn dẫn bước con đi.
Chúa ơi, đường đi cần có Chúa!
Bóng hình Chúa ở bên con,
cho đến khi đêm đen qua đi, để nhường cho ánh bình minh lại đến.
Lúc đó các Thiên Thần đang nở những nụ cười toả sáng ở cánh cửa,
những nụ cười mà con rất thích, nhưng trên đường đời con đã đánh mất.
Giờ đây, tại cánh cửa thiên quốc,
Chúa ơi, tri ân Chúa biết bao,
vì Chúa biết, đường đi cần có Chúa! Amen”.
Lm. GB. Nguyễn Ngọc Thế SJ.
Nürnberg, tháng hoa 2021.
Nguồn tin: dongten.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn