(Truyện ngắn)
Thuỷ nhấc bước chân yếu ớt của mình, tay phải cầm chắc chiếc gậy làm trụ đỡ cho đôi chân yếu ớt. Xập xệ từng bước tiến lên phía hàng ghế đầu tiên. Từ xa, khuôn mặt Thuỷ trông nhợt nhạt và tỏ sự mệt mỏi cùng với lo lắng, có lẽ đêm qua cô đã không chợp mắt được. Đầu tóc dù đã được chải nhưng vẫn len lỏi những sợi lỗ chỗ rối rắm. Hai mắt hoắm sâu vào bên trong với quầng thâm đen phủ quanh. Môi đã khô và nứt nẻ nhiều. Những lằn gân xanh trên cổ hiện lên mồn một khiến ai nhìn cũng rõ sự nghiêm trọng của bệnh tình. Thuỷ rướn người bước tới dù thể trạng còn khá yếu sau nhiều đợt nằm viện và điều trị trong bệnh viện. Chỉ khoảng gần hai trăm mét, nhưng phải mất gần mười phút cho việc di chuyển từ phía dưới lên hàng ghế đầu. Mồ hôi trán nhễ nhại cho thấy những nỗ lực của Thuỷ.
Vừa quỳ xuống vừa bặm môi vì cơn đau kéo đến sau những lần di chuyển mạnh, Thuỷ nhìn lên phía Thánh Giá chịu nạn và Nhà Tạm được đặt giữa nhà nguyện, cô đưa bàn tay phải run run làm dấu Thánh Giá. Cúi đầu cung kính chào Đấng đang hiện diện trước mặt mình. Ngọn đèn Nhà Tạm là một bóng đèn quả nhót, được đặt trong chiếc ly nhựa màu đỏ, tạo nên một màu đỏ thẫm tựa như màu máu. Nhìn chằm chằm vào Thánh Giá và Bí tích Thánh Thể, Thuỷ đưa hai bàn tay chấp lại rồi úp lên trán như cố trụ người cho vững. Lát sau như không thể quỳ tiếp được nữa, Thuỷ đứng dậy run rẩy và ngồi xuống chiếc ghế gỗ được đóng dính liền bàn quỳ trong nhà nguyện.
Tiếp tục quan sát Thánh Giá, Thuỷ thấy gương mặt Chúa Giê-su đâu khác gì gương mặt của mình. Giê-su thì bị đánh đập đến mức bầm dập, khiến khuôn mặt biến dạng và đầy vẻ mệt mỏi. Còn Thuỷ thì sau những đợt vô thuốc liên tục, tóc cô lần lượt tạm biệt lớp da đầu thân quen, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt như thiếu máu trầm trọng. Khuôn mặt của Giê-su và của Thuỷ đều hốc hác như nhau, những hốc hác khiến người ta sợ hãi cả cho người nhìn lẫn người chịu sự hốc hác ấy. Quan sát thân mình Giê-su trên Thánh Giá, Thuỷ thấy rõ những chiếc sườn lộ ra da thịt. Đó là kết quả của những trận đánh kinh hoàng và bị kéo căng hết mức để đóng vào những lỗ đinh có sẵn. Đưa tay sờ lên ngực mình, Thuỷ cảm rõ nỗi đau khi một bên vú đã bị cắt bỏ, và một phần bên kia cũng sắp sửa bị cắt vì ung thư đã di căn đến. Cô cũng cảm thấy sự suy sụp về thể trạng của mình qua những lần soi gương, khi thấy những chiếc xương lộ ra ngày càng rõ nét khiến cô phải sợ hãi tự thốt lên: “Mình ốm dữ vậy sao?”
Tiếp tục đưa mắt chiêm ngắm, thân hình trần trụi của Chúa Giê-su trên Thánh Giá đập vào mắt Thuỷ. Cái trần trụi không gợi lên trong cô chút suy nghĩ bẩn nhơ về nhục dục, nhưng gợi về bệnh tật và cái chết. Bao nhiêu lần cô cũng trần trụi nằm trên chiếc băng ca lạnh cóng, ban đầu còn chút sợ hãi tột độ, thậm chí có lúc cô đã ngất xỉu. Bác sĩ đã phải dừng cuộc phẫu thuật để làm cho cô tỉnh lại. “Thuỷ! Em có chịu nổi không?”. Trong ánh mắt yếu ớt, nỗi sợ vẫn còn, cô gượng trả lời: “Dạ nổi!”. Vậy là cuộc phẫu thuật được tiến hành vào ngày hôm sau, khi thể trạng và tâm lý của Thuỷ đã dần ổn định hơn. Cái cảm giác lạnh của chiếc băng ca và bầu không khí lạnh lẽo của phòng phẫu thuật ám ảnh Thuỷ đến tận xương tuỷ. Những lúc nỗi sợ kéo đến ồ ạt như thế, Thuỷ cố xoá bỏ bằng cách tưởng tượng đến cảnh dắt thằng Tiến – con trai của Thuỷ- vào siêu thị. Hơi lạnh của máy lạnh công nghiệp phả vào người hai mẹ con mát rượi, rồi nhớ tới lúc thằng Tiến cầm cây kem lạnh đút cho mẹ ăn, nhớ tớ đó rồi… cô ngất dần vì thuốc gây mê đã có tác dụng. Tỉnh dậy, Thuỷ chỉ thấy những con đau nhức khủng khiếp sau khi thuốc đã tan dần. Họng đắng, nói lên ra tiếng, cử đọng không được, chỉ biết mình cũng đang trần trụi và được đắp tấm khăn trắng mỏng lên người. Thuỷ cũng biết bộ phận nào trên người mình vừa rời xa cơ thể vĩnh viễn, vì trước khi phẫu thuật đã được bác sĩ cho biết.
“Chúa! Vậy Chúa khác con chỗ nào? Cũng trần trụi, xanh xao, ủ dột, mệt mỏi…?” Câu hỏi ấy chợt bừng lên trong đầu Thuỷ. Một cuộc đàm thoại trong thinh lặng dần soi sáng cho cô. Một lần nữa nhìn Thánh Giá chịu nạn, Thuỷ dừng lại ở khuôn mặt Giê-su. “Không nhăn nhó! Đúng rồi! Không nhăn nhó!” Thuỷ nhận ra khuôn mặt của Chúa Giê-su trên Thánh Giá có hốc hác, xanh xao nhưng không hề nhăn nhó hay tỏ vẻ bực mình. “Chắc Người đã không than vãn, phải không Chúa?” và cô nhớ lại điều mà cha xứ hay giảng vào dịp thứ Sáu Tuần Thánh: “Giê-su chết không oán trách và than vãn!”. Thuỷ gật đầu đồng ý. Nhìn xuống bờ môi, hai làn môi khép lại cách tự nhiên mà không gắng gượng như tỏ lộ một sự hài lòng tuyệt đối. Những chiếc xương sườn có dữ dội, nhưng vết giáo đâm cạnh sườn cho Thuỷ nghiệm ra nơi đó phát xuất Máu và Nước đã tuôn tràn để cứu chuộc linh hồn cô. Thân hình trần trụi nằm trên Thánh Giá, nếu nhìn kỹ, như thể trước đó không có gì là quằn quại và đau đớn. Một dáng nằm nhẹ nhàng, gục đầu nhẹ, hai tay giang ra khiến Thuỷ thấy mình dần được xoa dịu. Nhưng cơn đau trong người cô đang cảm được một hiệu năng thần linh nào đó tác động vào. “Sao vậy Chúa? Sao Chúa lại chết trong nhẹ nhàng, thanh thản? Con cũng muốn vậy?”
Ao ước nhỏ bé của Thuỷ là thế. Muốn chết cách nhẹ nhàng thanh thản và không vướng bận bất cứ điều gì. Sợ hãi bệnh tật, tâm lý suy sụp, tinh thần dần xuống dốc, thằng Tiến – con của Thuỷ- ở lại một mình vì cha nó chết từ hồi nó được hai tuổi, nợ chưa trả, cha mẹ già ở quê có một mình và mắc nhiều bệnh tuổi già… Nghĩ tới đó, Thuỷ chợt sợ hãi. Nỗi sợ hãi khiến cô nặng lòng sau những phút được an ủi thiêng liêng. Tiếp tục hướng thẳng trực diện lên Thánh Giá, vẫn chằm chằm nhìn lên khuôn mặt của Chúa Giê-su, không ngơi nghỉ. Suy nghĩ về câu hỏi vì sao Chúa lại chết trong nhẹ nhàng và thanh thản như thế. Trong khoảng lặng của nhà nguyện, Thuỷ nghe tiếng vọng của những y tá gọi tên bệnh nhân, tiếng người bệnh nói chuyện với nhau, cô cũng nghe tiếng ai đó vẳng vọng sát tai mình: “Thuỷ à! Thể xác đau yếu là điều con không điều khiển được! Nhưng tinh thần thì không như thế! Chỉ cần con sống hạnh phúc, hẳn tinh thần cũng hạnh phúc, và dầu thể xác có đau yếu gấp mấy đi nữa thì chẳng tổn hại đến tinh thần hạnh phúc.”
“Bệnh nhân 4456 – Nguyễn Thị Thuỷ – Tiền Giang”. Thuỷ giật thót mình sau tiếng vọng và liền sau đó là tiếng gọi tên mình. Cô bật đứng dậy, làm dấu Thánh Giá rồi vội vàng bước ra. Bước đi không nặng nề như trước mà có vẻ dễ dàng hơn. Thuỷ siết chặt cây gậy trên tay, miệng thầm thì: “Cố lên! Thuỷ ơi! Đợt thuốc cuối rồi!”.
Little Stream
Nguồn tin: dongten.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn