GIÁO PHẬN PHAN THIẾT

http://gpphanthiet.com


ĐÔI DÉP ẤY…

ĐÔI DÉP ẤY…

 

Bóng chiều đã ngã, những khoảnh khắc chênh chao lơ lửng của cái nắng đầu tháng ba ở Bình Thuận cũng khá gay gắt, rát bỏng. Trên chiếc xe lăn bánh vội vàng tiến về “nhà chung” của Giáo Phận, để tưởng nhớ hương hồn Đức Cha Giuse, người cha chung kính yêu vừa mới “tạ thế”. Trong tâm trạng nhớ thương ấy, bầu không khí ảm đạm ở các giáo xứ dọc hai bên đường quốc lộ, từ giáo xứ Đông Hà ra tới Tòa Giám Mục, ở đâu cũng băng rôn “vô cùng thương tiếc Đức Cha Giuse”, cờ tang thương màu tím. Màu tím bao phủ khắp các giáo xứ và toàn Giáo Phận. Màu tím, màu của “phân ưu”, màu của chia buồn, màu tang thương khóc lóc và đau khổ. Tuy nhiên, màu ấy cũng là màu của sự trung thành và chung thủy. Màu của niềm hy vọng Nước Hằng Sống.

 

Thứ tư lễ tro, ngày chay tịnh của toàn Giáo Hội, ngày của lòng sám hối với việc xức tro trên đầu để nhắc nhớ phận người mong manh, mọn hèn và dễ vỡ. Ngày ấy thật đầy bất ngờ khi anh em trong Tu Đoàn được tin Đức Cha Giuse đã ra đi. Trong giờ cơm trưa hôm ấy, vì là ngày chay, trên bàn ăn của anh em chỉ có máy miếng đậu hũ, một chén cà muối và một tô cơm cũng vơi hơn mỗi ngày. Bầu không khí của giờ cơm hôm nay thật lặng lẽ, trầm lắng và ngậm ngùi thương nhớ, vì sự ra đi của Đức Cha Giuse, để lại trong anh em biết bao sự ngỡ ngàng.

 

Ngồi trên xe, tôi miên man hoài niệm lại như thế, rồi chợt tĩnh kiếp người vắn dài cũng như ai:

 

“ Mai tôi đi…chẳng có gì quan trọng,

Lẽ thường tình, như lá rụng mùa thu,

Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,

Chuyện vô thường giữa giòng đời nổi trôi”

 

Thực vậy, Đức Cha Giuse ra đi để lại bao nỗi niềm tiếc thương cho mọi thành phần con cái trong Giáo Phận. Ngài ra đi như một chiều Chúa gọi về và ngài sẵn sàng lên đường. Khi còn sống trên trần gian, ngài đã xác tín ơn gọi của mình từ tình yêu Chúa Kitô hấp dẫn ngài: “Tình yêu Chúa Kitô thúc bách tôi” (2Cr 5,14). Và giờ đây, khi ngài  “tạ thế”, chúng ta cũng xác tín rằng: ngài đã hoàn thành cuộc đời và ơn gọi của mình trước lời mời gọi đó của Đức Kitô.

 

Trong những ngày vừa qua, trên trang mạng xã hội facebook, người ta hay đăng tải và chia sẻ bài hát “Đôi Dép” mà chính ngài phổ nhạc và trình diễn. Quả thực, ngài như là một nghệ sĩ chuyên nghiệp, đã gửi những tâm tình trải nghiệm sâu sắc vào bài hát ấy, làm rung động lòng người.

 

Mối tình của ngài với Giêsu như mối tình của đôi dép. Hai chiếc dép ấy, “Giêsu và Duy Thống” dường như rất bình dị, khiêm tốn nhưng vô biên tuyệt diệu. Cái duyên được sinh ra làm người, và thật là thần thiêng khi kết thân tri kỷ với Giêsu. Và suốt một đời trung thành với Ngài, dù cuộc đời Mục Tử lắm truân chuyên buồn tủi:

 

“ Bài thơ đầu tôi viết tặng cho em

Là bài thơ tôi viết về đôi dép

Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết

Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.

 

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bào giờ

Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước

Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược

Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau”

 

Với dòng đời 65 năm làm người, 32 năm linh mục, 16 năm Giám mục, chắc đôi dép ấy cũng đã mòn gót nhiều lắm, đã đứt quai đôi lần, đã đụng chạm với biết bao nhiêu đau thương và yếu đuối của phận người, đã lấm lem biết bao nhiêu bụi trần. Nhưng chúng ta tin rằng, đôi dép ấy đã được Thiên Chúa của ngài làm cho nên sạch trong, đã gọt giũa nên tinh tế và rửa cho hết lấm lem bụi trần để trở nên tinh tuyền.

 

“Cùng bước, cùng mòn không kẻ thấp người cao

Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp

Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác

Số phận này phụ thuộc vào chiếc kia”.

 

Lòng trung thành và chung thủy của Đức Cha Giuse với Giêsu, với lý tưởng ơn gọi thánh hiến thật tròn đầy. Ngài là một Mục Tử trẻ trung, năng động, một Mục Tử nghệ sĩ, yêu ca hát và văn phong dí dỏm sâu sắc. Ngài chấp nhận lệ thuộc và phó thác tất cả cho Giêsu, vì ngài biết rằng số phận của ngài là số phận của Giêsu, và định mệnh của Giêsu cũng chính là định mệnh của ngài. Ngài yêu cái định mệnh “không kẻ thấp người cao”, “ bị chà đạp”, nhưng không bao giờ chia xa, vẫn một lòng sắc son chung tình. Dù cuộc đời Mục tử lắm chông chênh, nhưng ngài luôn luôn “đặt thuộc lòng” bàn chân mình vào Đôi Dép đầy yêu thương ấy. Bởi thế, Đôi Dép ấy đã bảo vệ ngài trên mọi nẻo đường, đã bao bọc đôi chân mền yếu của ngài trong cương vị Mụcc tử, và nhất là cùng đi với ngài trên suốt hành trình dương thế, để cuối cùng ngài đạt tới đích, đích của niềm vui về Nhà Cha.

 

“ Nếu một ngày một chiếc dép mất đi

Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng

Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết

Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu”

…………

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song

Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc

Chỉ còn một là không còn gì hết

Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.”

 

Thế là từ nay vắng bóng ngài, mọi thành phần trong Giáo Phận thương nhớ ngài. Chúng con xin chân thành tri ân Đức Cha Giuse và xin lưu lại những tình cảm của ngài dành cho Tu đoàn chúng con trong dòng chảy lịch sử phát triển. “Chảy đi sông ơi với biết bao nhiêu bí ẩn và huyền nhiệm ẩn chứa trong lòng ngươi! Ta nghiêng mình kính cẩn chào ngươi như vị thầy dạy sự khôn ngoan và triết lý cuộc đời. Chảy đi sông ơi với biết bao nhiêu mồ hôi, nước mắt và máu đào hòa quyện trong lòng ngươi! Là dòng sông của lịch sử và cuộc đời, ngươi phản chiếu cho ta hình ảnh hào hùng của các Vị Tiền Nhân đã để lại dấu ấn khó phai mờ. Ta biết ơn Ngài, thì cũng trân trọng tri ân ngươi.”

 

Xin Chúa cho linh hồn Đức Cha Giuse hưởng niềm vui bên Chúa muôn đời.

 

Ngày 03 tháng 03 năm 2017

 

vptudoan

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây