GIÁO PHẬN PHAN THIẾT

http://gpphanthiet.com


Trốn…

Trốn…
Tỉnh Dòng Phanxicô Xaviê - Dòng Tên Việt Nam - 19 đường 5 - Kp.2 - P.Linh Trung - Thủ Đức - Tp.HCM, thần học, triết học, tâm lý, kinh thánh, cầu nguyện, các vấn đề của cuộc sống, linh đạo, nhóm mục vụ, mục vụ...

https://dongten.net/wp-content/uploads/2020/06/Songs-From-A-Secret-Garden.mp3

(Truyện ngắn)

1.

-“Bé Nga ráng lên, anh em ta sắp thoát rồi!”

Giang vừa thở hổn hển, vừa cõng một bé gái tầm bảy tuổi nằm sấp mặt vào vai mình, hai tay bé gái chìa ra ôm lấy cổ Giang có vẻ đang lơi dần từng chút một. Khuôn mặt bé gái hiện rõ nét rất mỏi mệt và hơi thở có chút khó khăn.

-“Đứng lại! mấy đứa bụi đời khốn nạn! Đứng lại, không tao giết tụi mày!”

Có mấy thanh niên với tóc tai bù xù và quần áo xốc xếch, khuôn mặt bặm trợn đang chạy xe máy đuổi theo hai em, chúng vừa đuổi theo vừa hét inh ỏi cả khu phố. Chỉ còn vài trăm mét nữa là chúng có thể đuổi kịp hai đứa trẻ, đôi chân trần của Giang gần như kiệt sức, nhưng cậu vẫn cố chạy, vừa chạy vừa nói “mấy lần rồi! Hổng lẽ lần này lại không được…!

Phía trước là một con hẻm, Giang cõng bé Nga chạy vào con hẻm đó, rồi tiếp nữa là một con hẻm nhỏ hơn, có lẽ hẻm này xe máy không chạy vào được, cậu liền rẽ vào đó, trong bụng chỉ mong hết con hẻm không là đường cùng, hoặc nếu là đường cùng thì có nhà nào đó sẽ thương tình cho hai anh em lánh nạn. Đám thanh niên đã bỏ xe ngoài đầu hẻm chạy bộ đuổi theo hai anh em, con hẻm càng lúc càng tối. Giang không chắc phía trước mình là đường thoát, nỗi sợ hãi dâng lên tột độ. Cậu không lo cho mình mà lo cho bé Nga sẽ lại bị người ta đánh đập và bắt đi bán vé số lay lắt ngoài vỉa hè. Lấy hết can đảm, Giang đâm vào bóng tối đen ngòm ấy, chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng một ánh sáng lóe ra, to dần, to dần, cậu mừng vui khôn xiết. Ra khỏi con hẻm, Giang tiếp tục chạy, đôi chân đã kiệt sức, mắt long lên những ngôi sao xanh đỏ, hai tay ôm bé Nga thõng ra, cậu lịm xuống mà không biết mình đang ở đâu, chỉ biết hình ảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy là một dãy nút màu đen chạy từ phía dưới lên phía trên, và một tấm vải phất phơ chạm vào da mặt của cậu.

2.

Giang và Nga không là hai anh em ruột thịt. Nhà Giang ở miệt miền Tây, còn bé Nga chẳng biết ở đâu nữa. Cả hai anh em đều bị bắt vào đường dây buôn bán trẻ em cách bất ngờ, những bé khác đã bị đưa đi bán hoặc có những bạn đã chết vì không chịu nổi những trận đòn khủng khiếp của bọn người gian ác này, chỉ còn hai anh em Giang và Nga, thế là Giang hiểu rằng phải có trách nhiệm bảo vệ Nga, như bảo vệ em ruột của mình vậy.

Gia cảnh nhà Giang cũng đầy khó khăn, nhất là công việc đồng áng dưới quê không đủ để nuôi sống gia đình với gần chục miệng ăn. Vì thế, Giang trong vai trò là con cả phải hy sinh, chịu gửi lên thành phố làm kiếm tiền gửi về phụ ba mẹ nuôi các em. Ba mẹ của Giang vì nhẹ dạ, nên vô tình gửi con mình vào đường dây buôn bán trẻ em mà không biết, hậu quả là ngày trở về gia đình của cậu vô cùng mong manh.

Bé Nga lúc bị bắt vào mới hơn ba tuổi, là một đứa bé chập chững biết đi, xinh gái và dễ thương. Vì quá nhỏ nên Nga không thể biết mình quê ở đâu và bị bắt trong hoàn cảnh như thế nào. Mới đầu chủ đường dây cử một cụ già bồng bé Nga đi ăn xin, chúng làm cho da bé Nga ra sần sùi từ những vết bỏng của thuốc lá, cố tình làm rách những mảng da trên mặt và tay của bé để người ta thấy mà thương tình, sẽ cho nhiều tiền hơn. Tầm sáu tuổi, chúng đã bắt bé đi bán vé số. Ngày nào không bán hết hay bị người ta giật vé số, là bé bị chúng đánh đập tàn nhẫn, bỏ đói và nhốt vào phòng tối.

Chúng đối xử với Giang không thua gì Nga, tuy nhiên vì Giang đã lớn và có ý thức, nên cậu biết cách né tránh những trận đòn hoặc những mưu mẹo của bọn gian ác, nhưng số lần cậu né được là rất ít. Cũng như Nga, mỗi lần không bán hết vé số hoặc bị mất vé, là cậu bị chúng đánh đập không thương tiếc, hăm dọa giết nếu chúng muốn.

3.

-“Bé Nga nè! Bé Nga muốn trốn thoát chỗ này không?

Giang dọ hỏi bé Nga trong một góc tối, nhân lúc đám thanh niên canh cửa không để ý. Cả hai gật gù, bàn tính, nhưng suy tính trong đầu những đứa trẻ không thể thoát được mưu tính của đám thanh niên kia. Cứ mỗi lần trốn là mỗi lần bị bắt về, bị lột sạch quần áo, bị đánh đập tàn nhẫn và bỏ đói mấy ngày liền. Nỗi sợ trong tinh thần của bé Nga ngày càng lớn, khiến những lúc Giang hỏi Nga về việc chạy trốn, là những lúc bé rúc người lại và run cầm cập như một phản xạ tự nhiên.

Cũng có lúc hai anh em dự định chạy trốn đang khi đi bán vé số trên vỉa hè, nhưng tai mắt của đường dây buôn người ở khắp nơi, làm sao trốn thoát được. Hơn nữa, thân trẻ bụi đời không cha mẹ thì ai mà dám chứa chấp.

Có lần chúng đưa cho Giang một bịch nilon đen, bên trong đựng thứ gì đó bột bột mà khi lấy bàn ta bóp vào Giang cảm nhận được, chúng kêu cậu chạy qua phố bên cạnh đưa cho một người mà chúng cho địa chỉ. Linh tính cho hay đó hoặc là ma túy hoặc thứ gì đó không lành, cậu từ chối thẳng thừng trước mắt chúng, đám thanh niên tát vào mặt Giang mấy cái điếng cả người, nhưng cậu vẫn không làm vì cậu biết điều gì sai, điều gì đúng. Thà bị đánh chết còn hơn bị bắt vô tù.

4.

-“Anh Giang thuộc bài hát nào hông? Hát bé Nga nghe đi!” Bé Nga nằm cạnh Giang, hỏi nhỏ vào tai cậu đang lúc nửa đêm.

-“Thuộc, anh có thuộc mấy bài hồi đó nghe mẹ hát ru mấy đứa em! Để anh hát cho nghe nha!”

Giang thầm thì trả lời Nga. Cô bé vui mừng vểnh tai đưa sát miệng Giang để nghe, vì sợ làm ồn sẽ bị đám thanh niên dần cho một trận.

-“Hò…ơ…ơ…! Gió đưa bụi chuối sau hè, anh mê vợ bé bỏ bè con thơ…. Hò…ơ…ơ! Má ơi đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu…” hát tới đó Giang đưa tay dụi đôi mắt và xoa lên gò má đang nóng dần khi nhắc tới quê hương, ba mẹ.

-“Má tụi mày! Có im cho tụi tao ngủ không? Đập chết mẹ tụi mày bây giờ!”

Một thanh niên canh cửa la làng lên giữa đêm, hai em anh nằm im thin thít. Hồi sau, thấy có vẻ chúng đã ngủ, bé Nga lại khều anh Giang, muốn nghe nữa. Lần này, cậu khéo hát nhỏ hơn như rót vào tai bé Nga:

-“Hò…ơ…ơ! Còn cha còn mẹ thì hơn, không cha không mẹ… hò.. ơ…ơ… không cha không mẹ như đờn đứt dây”, hát rồi bé Nga siết người Giang, khóc nức nở, Giang chỉ biết xoa đầu em, nước mắt cũng ràng rụa, giọt nước mắt tràn trề không phát ra tiếng, chỉ có những đợt thút thít nhè nhẹ trong đêm đen thăm thẳm.

5.

-“Chú ơi! Mua vé số giùm con!”

Bé Nga chìa xấp vé số nằm trong bàn tay nhỏ xíu, khuôn mặt nhỏ đáng thương lộ rõ nét van xin người ta mua vé số cho mình.

-“Không mua đâu mày! Đi đi!”

Bé cố nài nỉ:

-“Đi mà chú! Mua giùm con đi chú! Một tờ có mười ngàn, trúng tỷ rưỡi, tha hồ cất nhà lầu, mua xe hơi…” Nga xổ một tràng lời mời dài ngoằng mà bé nghe những người bán vé số hay nói, nhờ học lóm cách buôn bán mà bé bán cũng được kha khá.

Đang đi dọc vỉa hè, một người đàn ông chạy xe honda cũ, tuổi tầm năm mươi, kêu bé lại:

-“Con ăn gì chưa? Chú mua cho con ăn?”

Nga nhìn người đàn ông lạ hoắc trước mặt mình. Tóc đã nhiều sợi bạc, khuôn mặt có nếp nhăn, đeo kính dầy cui, nhưng nhìn rất hiền lành. Trên cổ áo đeo cái gì là lạ, giống như miếng nhựa màu trắng, ăn mặc khá lịch sự với áo sơ-mi, quần tây, nhất là giọng nói rất hiền và nhẹ nhàng. Bé trả lời người đàn ông:

-“Dạ chưa!”

Người đàn ông vội rút ra ổ bánh mì thịt trong chiếc cặp đã sờn cũ và bay màu, đưa cho bé, rồi hỏi:

-“Con còn bao nhiêu tờ vé số?”

Nga vừa ngấu nghiến ổ bánh mì, vừa chìa xấp vé số cho người đàn ông xem. Gần năm chục tờ, người đàn ông rút ra tờ năm trăm ngàn đưa cho bé, rồi nói:

-“Chú mua hết! Con về đi!”

Nhìn dáng đứa bé bảy tuổi vui mừng cầm tiền chạy về, nhảy chân sáo, người đàn ông cũng vui mừng khôn xiết.

6.

Chiều hôm đó, có lẽ do đi nắng buổi trưa mà không đội nón, nên bé Nga hơi mệt trong người, tay chân nóng hổi mà miệng kêu lạnh. Gượng tới gần sáng, Giang kêu to:

-“Mấy chú ơi! Bé Nga phát sốt rồi! Vô coi giùm đi!”

Hai thanh niên canh cửa chạy vào, thấy bé Nga nằm im ỉm trên tấm phản trong căn phòng tối thui, chúng rờ lên trán bé rồi giật nảy mình vì nhiệt độ quá cao, chẳng khác gì lửa. Chúng vội ra ngoài xa xa bấm điện thoại gọi cho chủ đường dây, trong này Giang xốc người Nga lên vai rồi lén chạy ra ngoài, hồi sau chúng đuổi theo la inh ỏi, hai chân cậu chạy thục mạng.

-“Ráng lên Nga ơi! Ráng lên!” Giang vừa xốc Nga trên vai, vừa chạy, vừa nói. Giờ đã hơn ba giờ sáng.

7.

Giang đã tỉnh, nghe da thịt mình mát lạnh, cậu không dám mở mắt ra vì không biết mình đang ở đâu, nhỡ bị đám thanh niên bắt đưa về thì… Hai tai cậu cố tập trung nghe những tiếng nói xung quanh:

-“Dì lấy giùm tôi miếng nước ấm lau người cho bé nha!” giọng nói một người đàn ông là lạ.

-“Cha ơi! Nhà cha còn bông băng và cồn không?” giọng một phụ nữ trung niên cũng là lạ.

Chợt Giang cảm thấy có bàn tay đang chạm tới bàn chân của mình, khiến cậu đau kinh khủng, nhưng vẫn chưa dám mở mắt vì sợ… Đôi chân chạy quãng đường dài đã sưng rộp lên, có chỗ bị rách tứa máu, nên bất kỳ đụng chạm nào nhè nhẹ cũng tựa như hành hạ thân xác Giang vậy. Bụng rầm rì van xin cho người đang đụng vào vết thương của mình không là đám thanh niên, mà nếu là đám thanh niên thì chúng đã không nhẹ tay như thế, hẳn là chúng đã tạt vào mặt cậu một thau nước dơ, rồi đánh đấm túi bụi. Suy nghĩ ấy khiến Giang an tâm, cậu hé mí mắt chút xíu rồi khép lại. Chợt cậu nghe:

-“Dậy đi con, cha biết con tỉnh rồi! Đừng giả bộ nữa! vết thương đau lắm phải không?”

Lần này hết giấu, Giang mở mắt từ từ. Căn phòng trắng tinh với tám trải giường sạch sẽ. Cậu thấy mình đang mặc trên mình một bộ quần áo mới thơm phức chứ không phải bộ đồ rách nát như mọi khi, xung quang căn phòng là những bức ảnh lạ hoắc về một người đàn ông tóc dài, có râu, trái tim lộ ra ngoài, và người đàn ông ấy còn lấy ngón tay chỉ vào trái tim mình. Nhìn tiếp, Giang lại thấy một cây gỗ chữ thập, treo một người đàn ông khuôn mặt cũng giống khung hình lúc nãy, nhưng lần này ủ dột, đau đớn và hình như ông đã chết. Giang nhìn xuống cuối chân giường, người đang đứng trước mặt cậu không phải đám thanh niên hung hãn, mà là một người đàn ông cũng lạ hoắc, hiền lành và đang nở nụ cười phúc hậu.

Chợt Giang sực nhớ tới bé Nga, cậu hỏi:

-“Còn bé…”, người đàn ông chỉ sang giường bên cạnh, thấy bé Nga cũng đã được thay bộ đồ mới, nằm ngủ ngon lành, Giang thở phào nhẹ nhõm.

Hồ sau bé Nga tỉnh lại, tay chân quờ quạng, người đàn ông chạy tới giữ hai tay bé lại, bé càng la to hơn:

-“Buông cháu ra! Buông ra! Đừng đánh cháu! Đau lắm! Xin mà…!” Vị linh mục giữ bé lại và kêu bé thức dậy, Nga nhận ra ngay người đã cho mình ổ bánh mì thịt trưa hôm qua:

-“Chú! Chú….” Vị linh mục vội đáp “Ừ! Chú đây! Nghỉ đi con, anh em con an toàn rồi!”.

8.

Chỗ mà lúc nãy Giang ngã quỵ xuống là sân nhà thờ. Dãy nút màu đen chạy từ dưới lên, với mảnh vải phất phơ chạm da mặt Giang là chính chiếc áo chùng thâm của vị linh mục vẫn còn vận trên người sau Thánh Lễ buổi sáng. Lúc cậu ngã ra giữa sân tức thì vị linh mục và giáo dân liền chạy tới. Đám thanh niên vừa tới sân, thấy mọi người dìu hai bé vào trong, chúng không dám làm gì nữa vì vừa tan lễ sáng, giáo dân vẫn còn khá đông ở sân nhà thờ.

Sau khi hai anh em lành bệnh, vị linh mục liên lạc được với gia đình Giang để đưa cậu về với cha mẹ, còn bé Nga phải vất vả hơn vì từ ngày ra đi bé còn quá nhỏ, chưa biết gì về nơi ở của mình. Vị linh mục phải nhờ tới công an hỗ trợ, đồng thời cũng khai báo về nhóm buôn bán trẻ em đang lộng hành trong khu vực mà bé Nga và Giang là hai chứng nhân cụ thể.

Ngày chia tay hai em, cả giáo xứ dâng Thánh Lễ tạ ơn và cầu bình an cho hai gia đình. Thánh Lễ trang nghiêm và sốt sắng, niềm vui hòa trong nước mắt.

Little Stream

Nguồn tin: dongten.net

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây