Bão Biển

Thứ tư - 04/11/2020 19:59

 

(Truyện ngắn – tưởng nhớ những ngư dân đã chết vì nghề biển)

 

  1. Anh em ơi, bão tới rồi. Tin báo 4 giờ chiều nay bão tới!”. Ba Cổn đứng phía bánh lái la toáng lên với nét mặt hoảng hồn.

Anh Tám nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, kim chỉ 3 giờ 45 phút chiều, gió bắt đầu nổi lên, vài giọt mưa lắc rắc. Anh khuyên mọi người bình tĩnh, đừng lo lắng quá!

-“Tụi mày cởi quần áo, bỏ những đồ trên tàu không cần thiết xuống biển. Thằng Cổn coi quanh đây có đất liền thì nhanh cho tàu về hướng đó. Tạm trú ở đó tới khi hết bão sẽ về nhà”.

Mưa bắt đầu lâm râm. Nét lo lắng hiện lên cách rõ rệt trên khuôn mặt những ngư dân hiền lành, chất phác. Tàu chuyển hướng và bắt đầu di chuyển nhanh chóng.

Đúng 4 giờ, gió bắt đầu xoáy mạnh. Anh Tám chật lưỡi: “Chà! Nhanh dữ vậy!”. Ngó đàng xa còn vài cây số nữa thì tới chòm đảo nhỏ, anh thúc mọi người cho tàu chạy nhanh hơn.

Biển chao dữ dội, chẳng xác định được chao theo hướng nào, gió cứ xoáy lên tục làm con tàu xoay mãi mà chẳng thể nào vô được chòm đảo.

-“Anh Tám ơi! Gãy bánh lái rồi”, thằng Sáu la làng lên trong cơn giông. Mọi người hoảng hồn chấp tay khấn vái, anh Tám vội làm dấu Thánh Giá rồi hét lên: “Nhảy xuống bơi vào bờ nhanh! Kẻo không kịp!”. Tất cả nghe lệnh vừa nhảy xuống, bơi khoảng vài trăm mét thì một tiếng “Oàng” khủng khiếp vang lên, nhìn lại con tàu đã bị đánh vỡ tan tác, không biết thành bao nhiêu mảnh.

  1. Chị Tám đứng trước bàn thờ Chúa, đọc chẳng biết bao nhiêu kinh rồi, đôi mắt lênh láng nước. Chị thầm thĩ:“Chúa ơi! Giữ gìn chồng con với mấy anh em ngoài biển. Cho họ về đất liền được bình an”.

Chị hướng mắt ra cửa, nhìn cơn bão đang xoáy dữ dội, đôi bàn tay níu tà áo rồi vắt chặt, nét mặt không giấu được nỗi lo lắng khủng khiếp. Miệng lẩm bẩm: “Tui nói với ông rồi mà! Ở nhà đi! Mùa này biển hay động đột xuất, vậy mà ông có nghe tui đâu!”.

Anh chị mới cưới chưa tròn năm, chưa có với nhau đứa con nào. Nhưng gia cảnh khó khăn quá, anh suốt ngày phải quần quật với nghề biển để mong gia đình khấm khá hơn chút đỉnh. Ước mơ là vậy, nhưng túng thiếu cứ vây hãm tứ bề, biết làm sao.

Chuyến ra khơi lần này của anh với các bạn cũng là chuyến đi liều lĩnh. Trên đài đã báo mùa này biển hay động, mà anh vẫn cương quyết đi. Cục Quản Lý ngư dân đã cảnh báo đi về trong ban ngày thôi, chỉ đánh bắt gần bờ. Nhưng cái mộng làm giàu bám anh dai quá, anh với anh em ra xa bờ, để giờ gặp bão.

  1. Lực lượng kiểm ngư đã liên lạc với gia đình các nạn nhân, xác minh chưa thấy họ về. Đồng thời cũng kiểm tra kỹ lưỡng không thấy tàu họ neo bến trong khu vực kiểm ngư. Sau khi xác minh thực tế, lực lượng phát tín hiệu khẩn:
  • Alo! Lực lượng kiểm ngư gọi lực lượng tìm kiếm, cứu nạn ngư dân. Tàu HS – 845 ra khơi lúc 6 giờ sáng nay, hiện chưa về bến. Có thể đã gặp bão ngoài khơi, xin hỗ trợ.”

Lệnh đã được phát ra, mọi thành viên trong lực lượng tìm kiếm, cứu nạn ngư dân trên biển bắt đầu triển khai.

  1. “Thằng Chín Cựa, Sáu Bê, Bảy Thế, Hai Thông, Tư Thành… rồi tao…Còn thằng Ba Cổn đâu?”. Anh Tám điểm danh các thành viên khi đã lên chòm đảo tránh bão. Anh hốt hoảng vì không thấy thằng Ba Cổn.

Mọi người cũng căng thẳng không kém, dáo dác tìm xung quanh. Biển vẫn đánh vào bờ những đợt sóng dữ dội như muốn ăn tươi nuốt sống cả cái chòm đảo. “Hổng lẽ…”, thằng Chín buộc miệng định nói gì đó. Nhưng Anh Tám ngăn nó lại: “Bậy, đừng nói bậy!”. Nói vậy chứ nét mặt Anh Tám hiện lên nỗi lo vô hồn. “Đợi bão lắng rồi đi kiếm nó!”

Cả nhóm lạnh cóng, người ướt nhẹp, run cầm cập vì lạnh và đói. Anh Tám động viên anh em chịu khó. Chắc hẳn bên quản lý ngư dân sẽ báo cáo rồi sẽ ra tìm tụi mình ngoài này.

  1. “Chị Tám ơi! Có tin gì của Anh Tám chưa?”. Vợ thằng Sáu Bê dắt theo hai đứa con nhỏ xíu chạy qua nhà Anh Tám, hỏi tin tức.
  • “Chưa mày ơi! Tao cũng lo quá! Hổng biết giờ sao nữa.” Mấy chị em ôm nhau khóc tức tưởi, chỉ biết chờ chứ làm gì hơn được.

Lát sau vợ Chín Cựa, Bảy Thế, Hai Thông, Tư Thành, Ba Cổn cũng chạy qua nhà chị Tám. Mấy chị em ôm nhau khóc. Đã quá 9 giờ tối rồi, bão tạm lắng, chỉ còn mưa rơi nặng hạt ngoài trời. Chị Tám thấy chị em với mấy đứa nhỏ đói bụng, nhanh miệng nói:

-“Để tao vô nấu ít cơm, nhà có sẵn mắm cá trộn đu đủ, đem chị em mình ăn, rồi ra biển đợi mấy ổng. Chắc không sao đâu! Tụi mày đừng lo quá!”.

Nhìn mâm cơm dọn lên, chẳng ai buồn gắp miếng đồ ăn nào, chỉ và vài đũa cơm trắng rồi buông đũa. Vợ thằng Ba Cổn thút thít như thể có linh tính không lành:

-“Mấy chị ơi! Lỡ ông Cổn ổng…”. Chưa dứt lời, chị Tám ngắt lời nó:

-“Bậy! Đừng nói quở. Không sao đâu! Thôi ra biển đợi mấy ổng đi tụi bay.”

  1. – “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tụi mình chia ra kiếm thằng Cổn, biết đâu sóng tắp nó vô chỗ nào đó trong cái cồn này. Nhớ đi cẩn thận”. Anh Tám nói với anh em trong nhóm.

Cả nhóm chia ra đi kiếm, tiếng vọng giữa đảo hoang gọi tên thằng Cổn khắp cồn.“Cổn ơi! Mày ở đâu!”. Nhưng chẳng nghe tiếng nó đáp lại.

Cả ngày quần quật ngoài biển, thêm vật vã với cơn bão hồi chiều, cộng với cái bụng đói meo vì chưa có gì bỏ vào, anh em kiệt sức. Sau một hồi kiếm thằng Cổn, tất cả quay lại điểm tập trung trong vô vọng. Tư Thành bật khóc: “Nó… chết thiệt rồi mấy anh ơi!”.

Anh Tám trầm ngâm ngồi bệt xuống trên bãi cồn, thở ra mấy tiếng trong thất vọng. Rồi nói:

-“Thôi tụi mày. Đừng buồn nữa! Cái nghề này nó vậy đó. Sống chết chẳng biết đâu mà lường. Giờ thì chỉ mong thằng Cổn vẫn còn sống hoặc đã tắp vào một cái cồn nào đó. Nếu nó chết anh em mình tưởng nhớ nó, mong linh hồn nó sớm an nghỉ”.

Anh Tám kêu anh em đọc kinh Mân Côi, xin Đức Mẹ chở che anh em, nhất là giữ thằng Cổn nếu còn sống thì được bình an. Giờ thì ráng đùm bọc nhau, đợi tàu cứu hộ. “Chắc chắn giờ đội cứu hộ đã lên đường tìm kiếm anh em mình rồi”, anh Tám chắc mẩm trong bụng.

  1. Đài báo cơn bão đã đi qua, đội cứu hộ cứu nạn đã lên đường từ lúc 7 giờ tối, vì trời vẫn còn mưa nặng hạt, nên đội không di chuyển nhanh được. Những bóng đèn pha của đội dọi sáng cả một vùng biển. Đèn cứu hộ chớp lên đỏ loáng cả vùng biển, cùng với tiếng loa đội cứu hộ vang lên phá tan sự yên tĩnh đáng sợ của biển về đêm.

Sau hơn một giờ khởi hành, nhóm đã thấy những mảnh tàu gỗ bị sóng bão đánh nát ra. Họ nhặt lên từng mảnh và tính toán lực gió, sóng, bão. Sau khi mẫm chừng, đội cứu hộ khoanh vùng phạm vi tìm kiếm.

Theo ước tính sơ bộ, có một chòm đảo cách vị trí này gần 10 cây số. Nhưng cũng có thể họ bị sóng đánh và trôi dạt. Tàu chia làm bốn hướng tìm kiếm.

  1. Mưa đã tạnh. Mấy chị em đứng trên bờ biển rọi đèn đợi. Đã gần 11 giờ đêm rồi mà chưa thấy động tĩnh gì. Những ngư dân lân cận cũng lấy xe máy, xe đạp chạy ven biển. Đèn dọi sáng khu vực bờ biển. Họ mong tìm được xác của những ngư dân đáng thương này nếu có.

Chị Tám bắt kinh mân côi chị em cùng đọc. Giờ thì chỉ còn trông chờ vào Đức Mẹ, vào Chúa và đội cứu hộ. Biển cứ đen ngòm như choàng lên tâm trí u uẩn của chị em và những người đang tìm kiếm nạn nhân trên bãi biển vậy.

Đã bao nhiêu kinh rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì…

  1. Lực lượng cứu hộ, nhóm hướng ra phía chỏm đảo, phát tín hiệu liên tục. Thấy có ánh sáng, tiếng còi, cả nhóm anh Tám nhảy cẩng lên: “Được cứu rồi tụi bây! Tàu cứu hộ tới rồi!”.

Cả nhóm anh Tám tụ lại, đếm hai ba rồi đồng thanh hú lên rất to để nhóm cứu hộ nghe được. Sau gần chục tiếng hú, tiếng còi cứu hộ càng gần, và cuối cùng đã chạm tới đảo mà cả nhóm đang đứng đợi.

Mặc đồ cứu hộ kỹ lưỡng, anh em được đưa vào bờ, cả nhóm vui mừng nhưng vẫn buồn vì còn thằng Cổn…

  1. Gần 4 giờ sáng, tiếng kinh cầu vẫn không ngớt. Đèn trên biển đi kiếm nạn nhân vẫn sáng. Có người đã đem mấy cây nhang ra vái rồi cắm trên bờ cát. Từ xa xa, đèn của đội cứu hộ đã rọi tới đất liền, chị Tám hét lên:

-“Về rồi tụi bay, có tàu cứu hộ vô kìa! Chắc cứu được rồi!”.

Anh Chị Tám, vợ chồng Chín Cựa, Sáu Bê, Bảy Thế, Hai Thông, Tư Thành ôm nhau rối rít. Vợ con Ba Cổn chạy lại anh Tám hỏi:

-“Chú Tám ơi! Chồng con, cha xấp nhỏ…”

Anh Tám lắc đầu, rồi đặt tay lên bờ vai gầy nhom của nó. Nó khóc nấc lên vài tiếng rồi lịm dần…

  1. Xác Ba Cổn được trục vớt lúc 9 giờ sáng hôm sau ở một đảo khác gần chỗ mà nhóm anh Tám trú ẩn. Có lẽ sáng hôm sau xác mới tấp vào đây, vì nhóm anh tám đã tìm cả đêm mà không thấy. Trên xác nó có vết bầm trên đầu và cổ. Có lẽ vì nó đứng chỗ bánh lái nên khi nhảy xuống đã đập trúng phần bánh lái hoặc mạn tàu rồi ngất xỉu. Trên cánh tay nó vẫn còn tràng chuỗi mân côi 10 hạt mà vợ nó tặng nó trong dịp ngày cưới cách đây một năm trước.

Vợ Cổn nhận xác chồng mà nấc lên từng tiếng. Lễ tang của Ba Cổn đông bà con tới dự. Vợ chồng Anh Tám, Chín Cựa, Sáu Bê, Bảy Thế, Hai Thông, Tư Thành túc trực với tang quyến suốt ngày hôm sau, trước khi tiễn nó về lòng đất.

Cha xứ, trong thánh lễ an táng của Cổn, nhắn nhủ với anh chị em giáo dân: “Sự ra đi bất ngờ của anh Phêrô Cổn hôm nay nhắc tôi và anh chị em hãy luôn sẵn sàng, vì sự bất ngờ của chính cuộc sống mong manh nơi trần thế này! Xin anh chị em cầu nguyện cho linh hồn anh Cổn sớm hưởng nhan thánh Chúa trên nước thiên đàng”.

Little Stream

 

Nguồn tin: dongten.net

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây