(Truyện ngắn)
1.
-“Alo! Chị…”
Nga đưa bàn tay lên phía đầu giường bấm công tắc đèn ngủ. Tiếng chuông điện thoại reo lên vào nửa đêm khiến giấc ngủ của cô bị phá vỡ.
-“Nga ơi! Có xác thai nhi mới bị bỏ ở thùng rác phía sau…”
Nga bừng tỉnh, thay đồ thật lẹ rồi cầm xe chạy đi rước chị Thanh, hai chị em cùng tới chỗ lấy xác thai nhi mà người ta vừa mới bỏ.
2.
Nga và Thanh là hai trong số nhiều thành viên của nhóm Bảo Vệ Sự Sống của giáo xứ. Cả hai đều có công việc ổn định, đồng thời là những thành viên đắc lực của giáo xứ. Hai người bạn thường hay đi lễ và cầu nguyện cùng với nhau. Có lần Nga biết đến nhóm Bảo Vệ Sự Sống của giáo xứ có nhiều người tham gia, cô cũng lân la hỏi thăm, rồi sau đó rủ Thanh cùng tham gia vào chương trình này.
Vì là hai bạn trẻ nên Nga và Thanh hăng hái đăng ký ngay việc nhặt xác thai nhi. Từ đó cả hai bắt mối làm quen với nhiều phòng khám, bệnh viện hay thậm chí là những cơ sở nạo phá thai “chui”, để khi có bất kỳ thai nhi nào bị bỏ, vào bất cứ lúc nào hay xa xôi cách mấy, thì Nga và Thanh cũng tới nơi để rước sinh linh bé bỏng ấy về.
Cả hai cũng chẳng ngần ngại bỏ tiền túi đi tới nhiều nơi khác nhau, miễn làm sao để đưa những thai nhi về, giúp các em được chết xứng đáng nhân phẩm của một con người. Nhiều lúc ôm những cục máu trong nhiều lớp túi nilon, ngồi sau xe của Nga, Thanh nói:
-“Các em nếu được sinh ra chắc kháu khỉnh và đẹp lắm! Nhưng…”
Nga chỉ biết thing lặng cầm tay lái mà chạy nhanh về nhà, vì những suy nghĩ xúc động thoáng qua có thể khiến cô không vững tay lái nữa.
3.
-“Phải chỗ này không chị Thanh?” Nga và Thanh dừng xe trước một con hẻm tối thui, Nga hỏi Thanh để xác minh thông tin.
-“Đúng rồi em! Hẻm này đây. Nhưng giờ khuya rồi, chạy xe vào sẽ làm ồn người khác sợ họ nghĩ mình là ăn trộm. Thôi để xe ngoài này, hai đứa đi bộ vào đó…”
Nga ậm ờ suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Dáng hai người phụ nữ dần khuất bóng trong con hẻm, càng đi sâu càng tối, vì lạ đường nên cả hai loạng choạng. Thanh vô tình đá trúng một khúc cây nhỏ trên đường, chó sủa lên vài tiếng, cả hai ép sát vách tường đợi lúc chú chó im tiếng rồi tiếp tục.
-“Tin… Tin… Tin…” Một chiếc xe mô tô chạy từ tuốt sâu con hẻm chạy ra, một thanh niên tầm hai mươi tuổi chở phía sau mình một cô gái, Nga thoáng nhìn hình như cô gái đang khóc, còn chàng thanh niên rồ ga rồi chạy thật nhanh, chó sủa inh ỏi.
Thanh kề sát tai Nga, nói nhỏ:
-“Hình như đàng trước kìa!” Thanh lấy ngón tay chỉ về phía trước, một căn nhà nhỏ lụp xụp được rào chắn bằng lưới B40, phía trong hàng rào là những hàng gạch cũ kỹ, bóng đèn dây tóc màu vàng cứ mờ mờ khiến Thanh và Nga chẳng thể quan sát rõ bên trong. Nga ghé tai sát tường để nghe tiếng động bên trong. Những tiếng nói vọng vào tai cô:
-“Vô đi em! Xíu là xong rồi! Nhanh lắm!”
-“Nhưng… nhưng… đau lắm!”
-“Không đau đâu! Bác sĩ ở đây chuyên nghề mà, sao đau được!”
…
Cuộc trò chuyện giữa một thanh niên với một cô gái, nghe giọng đoán chừng hơn đôi mươi. Nga rướn người lên cao một chút để nhìn qua ô gạch bể, cô thấy một người phụ nữ mặc trên người áo thun và quần jean, vén màn bước ra dắt theo một cô gái trẻ vào trong, chàng thanh niên vẫn ngồi yên tại chỗ phì phèo điếu thuốc.
-“Đúng rồi chị Thanh ơi! Nó đó!” Nga kêu nhỏ vào tai Thanh xác minh đã đúng chỗ cần tìm. Thanh bàn tính:
-“Đây là cửa trước, chắc chắn thùng rác y tế đặt ở cửa sau, chị em mình tìm cách ra phía sau xem sao?”
Hai người đi tới cuối hẻm, ngã ba trước mặt, cả hai rẽ trái rồi rẽ trái thêm lần nữa tại ngã ba tiếp theo. Cuối cùng đã đứng trước khu vực rác y tế của phòng khám. Nga nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi hoặc đi ngang hay không. Sau đó, cô đeo khẩu trang, găng tay và lần mò từng thùng rác. Thanh cầm điện thoại bật chế độ đèn pin dọi cho Nga thấy rõ. Đang lúi húi lục tìm, chợt người phụ nữ áo thun quần jean bước ra, trên tay cầm một túi nilon màu đen, Thanh khều Nga kêu cô núp xuống. Người phụ nữ lạ mặt mở nắp thùng rồi vứt chiếc túi màu đen vào, chiếc túi rơi xuống phát ra âm thanh “bịch!”. Thanh bấm điện thoại xem giờ, gần ba giờ sáng.
Sau khi người phụ nữ bỏ đi, Nga mở ngay chiếc thùng mà người phụ nữ lạ mặt vừa bỏ chiếc túi nilon màu đen vào. Cô cầm ngay chiếc túi mở ra…lặng người… rồi cô khóc. Thanh dọi đèn vào chiếc túi… nhìn rồi cô cũng khóc.
Nhìn vào chiếc thùng, gần cả chục chiếc túi màu đen như thế. Hai chị em lấy từng túi, cột kỹ lưỡng rồi cho vào chiếc túi kín lớn hơn. Chị em vừa làm vừa xúc động, miệng lầm rầm lời kinh Kính Mừng và lời kinh cầu cho các linh hồn. Sau gần hai mươi phút sắp xếp, hai người nhanh chóng rời chỗ ấy ra xe về.
4.
Đã bao nhiêu lần Thanh và Nga thực hiện những chuyến cứu thai nhi trước khi chúng bị đưa ra bãi rác. Thậm chí có lúc chị em phải đối mặt với những kẻ hung tợn, chỉ vì hai cô quyết dành lại quyền được chết như một con người của những thai nhi bé bỏng. Nga đã từng nhập viện vì bị những tay bảo vệ, hoặc những kẻ côn đồ đánh vào đầu. Vết thương chi chít trên thân thể Nga và Thanh sau những chuyến đi như thế là điều khó tránh khỏi.
Rước các em về, Thanh và Nga lo cho các em những bước cuối cùng để các em được yên nghỉ. Những chiếc hộp lớn nhỏ khác nhau, những chiếc túi nilon nhiều kích cỡ, những chiếc tủ lạnh đông đá và không thiếu những con gấu bông xinh xắn mà Nga và Thanh mua sẵn để tặng các em như những món quà.
Trong phòng ngủ, Nga treo tấm ảnh mẹ Teresa Calcutta đang bế một bệnh nhân gầy còm, đôi mắt của mẹ rực sáng và nở nụ cười với người bệnh nhân ấy. Mỗi lần Nga thấy mệt mỏi sau những chuyến đi cứu xác thai nhi, cô hay nhìn lên nụ cười của mẹ. Nụ cười ấy khiến cô thấy bừng tỉnh, thêm sức mạnh và cố gắng công việc đầy khó khăn, nguy hiểm này.
5.
Về đến nhà, Nga và Thanh bật đèn sáng, lấy từng chiếc túi đặt trên bàn. Mở từng túi và làm vệ sinh sạch sẽ những cái xác bị lẩn trong máu và đất. Rồi đặt từng thai nhi bé bỏng, thậm chí chỉ là những cục máu vào chiếc hộp nhỏ, xếp ngay ngắn trên bàn.
Hai người đốt ít trầm hương trước bàn thờ Chúa. Nga thầm thĩ cầu nguyện:
-“Lạy Chúa! Chúng con cám ơn Chúa cho chuyến đi tối nay của chị em con được bình an, cứu được những xác thai nhi về an toàn. Xin Chúa đón nhận linh hồn các em. Xin Chúa cũng đánh động lương tâm những người cha, người mẹ. Cho họ biết ăn năn hối lỗi vì những điều mà họ đã làm. Xin Chúa cũng tha thứ tội lỗi cho họ.”
Hương trầm lan tỏa tạo nên bầu không khí ấm cúng cho cả gian phòng. Nga nhắm mắt lại tưởng tượng những khuôn mặt thiên thần đang mỉm cười thật tươi, chúng gọi Thanh và Nga là mẹ Thanh và mẹ Nga. Cô mỉm cười hạnh phúc.
Chiếc điện thoại của Nga lại reo lên:
-“Alo…”
Little Stream
Nguồn tin: dongten.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn