Thứ Sáu tuần 23 thường niên.

Thứ năm - 10/09/2020 12:56

Thứ Sáu tuần 23 thường niên.

“Người mù có thể dẫn người mù được chăng?”

 

Lời Chúa: Lc 6, 39-42

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này: “Người mù có thể dẫn người mù được chăng? Cả hai lại không sa xuống hố ư? Môn đệ không trọng hơn Thầy; nếu môn đệ được giống như Thầy, thì kể là hoàn hảo rồi.

“Sao ngươi nhìn cái rác trong mắt anh em, còn cái đà trong chính mắt ngươi thì lại không thấy? Sao ngươi có thể nói với người anh em: 'Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh', trong khi chính ngươi không nhìn thấy cái đà trong mắt ngươi. Hỡi kẻ giả hình, hãy lấy cái đà ra khỏi mắt mình trước đã, rồi bấy giờ ngươi sẽ trông rõ để lấy cái rác khỏi mắt anh em ngươi”.

 

 

Suy Niệm 1: Đạo đức giả

Suy niệm

Sống ở đời chúng ta liên tục phải đưa ra những phán đoán.

Có những phán đoán về người khác: đúng, sai, tốt, xấu.

Giáo dục một người là giúp người đó có được phán đoán khách quan.

Khi Đức Giêsu dạy các môn đệ đừng xét đoán (Lc 6, 37),

Ngài không bảo họ đừng đưa ra những phán đoán hay nhận định.

Ngài cũng không coi thường những phán quyết của quan tòa.

Đơn giản Ngài chỉ muốn chúng ta tránh một khuynh hướng dễ gặp,

đó là chỉ trích phê phán, bới lông tìm vết, đối với tha nhân.

Các môn đệ sẽ phải là những nhà lãnh đạo dân Chúa.

Họ không thể là những người dẫn đường mù lòa.

Chỉ với cặp mắt sáng, họ mới có thể chu toàn nhiệm vụ,

dẫn dắt những người còn trong bóng tối ra ánh sáng bình minh.

Nếu không, mù dắt mù, cả hai sẽ sa xuống hố (c. 39).

Người lãnh đạo sáng suốt là người biết mình,

biết cái mạnh, cái yếu, cái hay, cái dở của mình.

Họ phải thấy rõ cái xà, hay thậm chí cái rác nơi mắt mình.

Thiếu thái độ tự phê phán nghiêm túc, họ không thể dẫn dắt người khác.

“Hãy biết mình” là câu được khắc ở một đền thờ nổi tiếng bên Hy-lạp.

Như thế biết mình không phải là chuyện dễ.

Chẳng ai gần mình, hiểu rõ mình bằng mình.

Nhưng nhiều khi chẳng ai mù mờ về tôi bằng chính tôi.

Lắm khi tôi chạy trốn chính mình, không đủ can đảm để thấy sự thật.

Nói chung tôi không thích nhìn nhận những bóng tối và bóng mờ nơi tôi.

Thậm chí, cái xà nơi mắt tôi, mà tôi cũng không để ý (c. 41).

Tôi chỉ muốn thấy nơi mình toàn những điều trong sáng, tốt đẹp, giỏi giang.

Càng có địa vị cao, càng thành công nhiều, càng có uy tín,

tôi càng khó chấp nhận, khó thấy những nhược điểm của mình,

Những người dưới quyền cũng không dám góp ý,

nên tôi lại càng dễ nghĩ là mình đã thực sự hoàn hảo.

Chắc chúng ta phải giúp người khác lấy rác ra khỏi mắt,

vì họ khó tự mình lấy được, và thật khó chịu khi có rác trong mắt.

Nhưng phải làm điều đó với rất nhiều yêu thương và khiêm hạ,

bởi lẽ chúng ta biết mình cũng cần anh em giúp lấy rác khỏi mắt mình.

Đơn giản là phải thấy cái rác và cả cái xà trong mắt mình trước,

nhờ người lấy ra dùm, sau đó mới thấy rõ để đi giúp người anh em.

Giúp nhau lấy rác trong mắt nhau, giúp nhau thấy rõ hơn sự thật về mình,

đó là công việc bác ái thường ngày mà chúng ta làm cho nhau.

Như thế Hội Thánh của chúng ta sẽ gồm những người sáng mắt,

nhờ biết xin người khác lấy rác ra khỏi mắt mình, và giúp họ lấy rác của họ.

 

Cầu nguyện

Như thánh Phaolô trên đường về Ðamát,

xin cho con trở nên mù lòa

vì ánh sáng chói chang của Chúa,

để nhờ biết mình mù lòa mà con được sáng mắt.

Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa,

ánh sáng phá tan bóng tối trong con

và đòi buộc con phải hoán cải.

Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối

chỉ vì chút tự ái cỏn con.

Xin cho con khiêm tốn

để đón nhận những tia sáng nhỏ

mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi ngày.

Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý

để Chân lý cho con được tự do.

(Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.)

 

Suy Niệm 2: KHÔN NGOAN TRONG CHÚA GIÊ-SU

(TGM Giuse Ngô Quang Kiệt)

Ở đời ai cũng muốn làm thầy người khác. Vì tự hào mình khôn ngoan giỏi giang. Biết hết mọi sự. Nhưng lại không biết chính mình. Vì thế thường mâu thuẫn. Nói mà không làm. Chúa Giê-su gọi đó là “mù lại dắt mù”.

Chúa dạy ta phải khôn ngoan. Khôn ngoan phải đi trong ánh sáng. Ánh sáng là phải biết mình. Biết lỗi lầm của mình. Biết khuyết điểm của mình. Biết giới hạn của mình. Thấy cái xà trong mắt mình. Phải lấy ra thì mắt mới thấy rõ. Thấy đường rồi mới có thể hướng dẫn người khác. Biết mình rất khó. Nhận mình sai sót lỗi lầm còn khó hơn. Và sửa chữa lỗi lầm lại càng khó lắm.

Chỉ có Chúa là sự khôn ngoan. Là sự sáng. Ở trong Chúa ta sẽ có ánh sáng. Sẽ được khôn ngoan. Soi vào Chúa ta sẽ được biết mình. Nhìn lên Chúa ta sẽ biết đường. Đi theo Chúa ta sẽ đến nơi. Chỉ có Chúa là Thầy. Vì Chúa là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống.

Thánh Phao-lô là người hiểu rõ điều đó. Nên dù bổn phận phải hướng dẫn người khác, thánh nhân luôn tự biết mình là người tội lỗi, yếu hèn. Phải khuyên dạy Ti-mô-thê-ô là người con tinh thần, nhưng thánh nhân khiêm nhường tự nhận: “Trước kia tôi là kẻ nói lộng ngôn, bắt đạo và ngạo ngược, nhưng tôi đã được Người thương xót”. Và thánh nhân biết ngài có làm Tông Đồ chính vì “theo lệnh Thiên Chúa, Đấng cứu độ chúng ta, và theo lệnh Đức Ki-tô Giê-su” (năm lẻ).

Chính vì thế, trong khi rao giảng cho người khác, thánh nhân tỏ ra lòng khiêm nhường sâu xa. Nhận đó là bổn phận: “rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm”. Vì thế ngài hạ mình “trở thành nô lệ của mọi người”, “trở nên tất cả cho mọi người”. Vẫn chưa đủ, ngài không ngừng xét mình, răn mình, sửa mình để có thể giúp đỡ người khác: “Tôi bắt thân thể phải chịu cực và phục tùng, kẻo sau khi rao giảng cho người khác, chính tôi lại bị loại” (năm chẵn).

Ngài trở nên người khôn ngoan. Vì ngài sống trong Chúa Giê-su. Ngài trở thành người sáng suốt. Vì đã tự lấy cái xà trong mắt mình trước. Ngài trở thành người hướng dẫn. Vì đã tự biết mình.

 

Suy Niệm 3: Hãy Tự Biết Mình

Chỉ là thụ tạo mà muốn làm Thượng đế, đó là ảo tưởng muôn đời của con người. Ngay từ đầu lịch sử nhân loại, Ông Bà nguyên tổ của loài người đã trải qua cơn cám dỗ ấy. Ma quỉ nói với Ông Bà: Các ngươi hãy ăn trái cấm, các ngươi sẽ trở thành Thiên Chúa, nghĩa là các ngươi hãy chối bỏ Thiên Chúa và tự tôn mình thành Thiên Chúa để sống mà không cần có Thiên Chúa. Ðó là cơn cám dỗ triền miên của con người: sống không cần Thiên Chúa, loại trừ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống, để tự tạo cho mình một bậc thang giá trị và trở thành thẩm phán tối cao cho mọi hành động của mình cũng như của người khác.

Tin Mừng hôm nay không chỉ là một bài học có tính cách luân lý. Chúa Giêsu không chỉ khuyên chúng ta không nên xét đoán người khác, Ngài còn mời gọi chúng ta tự đặt mình vào mối tương quan với Thiên Chúa: Chỉ có Thiên Chúa, Ðấng thấu suốt lòng con người mới có thể xét xử con người. Nhìn nhận quyền xét xử của Thiên Chúa, con người cũng sẽ nhận ra thân phận tội lỗi yếu hèn của mình. "Hãy lấy cái dằm ra khỏi mắt ngươi trước đã", nghĩa là hãy nhận ra thân phận bất toàn của mình trước.

Có nhận ra mối tương quan đích thực với Thiên Chúa, con người mới thấy được tương quan của mình với tha nhân. Thật thế, chối bỏ và cắt đứt mối tương quan với Thiên Chúa, con người cũng đi đến chỗ chối bỏ tha nhân. Ngược lại, nhận ra Thiên Chúa là Chủ tể, con người cũng sẽ nhận ra thân phận thụ tạo yếu hèn của mình và tình liên đới với tha nhân. "Hỡi người, hãy tự biết mình", đó là khẩu hiệu mà nhà hiền triết Hy Lạp là Socrate thường đề ra như bài học vỡ lòng cho các môn sinh, có lẽ cũng được Chúa Giêsu nhắc lại theo một công thức khác: "Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng". "Hãy sám hối" trước tiên là nhận ra thân phận bất toàn của mình, để từ đó sống cảm thông, kiên nhẫn, bao dung và tha thứ đối với người khác. Sống như thế, con người mới đạt được cùng đích của mình là trở nên giống Thiên Chúa, chứ không phải trở thành Thiên Chúa để gạt bỏ chính Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy Niệm 4: Ánh Sáng Thế Gian

Ngày 11/09/2003 Hoa Kỳ và cả thế giới đã tưởng niệm các nạn nhân của cuộc khủng bố ngày 11/09/2001. Thế giới không những tưởng nhớ những người đã chết, thế giới còn nhắc nhở để ý thức về những sức mạnh mù quáng của sự dữ đang lôi kéo con người vào vòng tội ác. Những kẻ gây ra đau thương tang tóc cho người đồng loại mà vẫn nghĩ rằng mình đang làm điều tốt. Nhiều người đang bị lôi kéo vào vòng tội ác mà không hay biết.

Chúa Giêsu là ánh sáng thế gian. Ngài đến để cứu thoát con người khỏi tăm tối của sự dữ. Ngài nói với loài người rằng họ đang bị sức mạnh mù quáng của sự dữ lôi kéo và trói buộc. Ngài đến để mang lại cho chúng ta ý thức về thân phận tội lỗi của chúng ta. Chỉ khi nào chúng ta chấp nhận thân phận tội lỗi của mình chúng ta mới thấy được sự cần thiết để được giải thoát.

Chúa Giêsu đã khẳng định: "Chỉ có sự thật mới giải thoát các ngươi". Sự thật ở đây trước hết là sự thật về thân phận yếu hèn tội lỗi của chúng ta. Thật thế, chỉ khi nào biết mình đang đi trong bóng tối chúng ta mới cảm thấy cần có ánh sáng. Trái lại bao lâu vẫn không nhận ra thân phận mù lòa của mình, bấy lâu chúng ta sẽ chẳng bao giờ cảm thấy cần có ánh sáng.

Trong Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu đã mượn hình ảnh của người mù dắt người mù để nói lên tình trạng khốn khổ của con người. Ðể có thể là người dẫn đường, chúng ta phải là người thấy đường đã. Thấy đường ở đây không hẳn là nắm bắt hay chiếm hữu chân lý. Thấy đường thiết yếu là thấy được thân phận tội lỗi của mình và từ đó có một thái độ khiêm tốn hơn trong quan hệ với người khác. Chính vì thế mà Chúa Giêsu dạy chúng ta hãy lấy cái xà trong con mắt mình trước đã rồi mới thấy rõ hầu lấy cái rác trong con mắt người anh em.

Tựu trung, chúng ta được mời gọi để sám hối và sống khiêm tốn hơn. Thế giới đang bị những sức mạnh mù quáng của sự dữ lôi kéo, xã hội trong đó chúng ta đang sống cũng đang bị nhận chìm trong tăm tối của sự dữ. Sự dữ đúc chế những danh từ hoa mỹ, sự dữ được cơ chế hóa, sự dữ được luật pháp che chở. Sống trong bóng tối con người chẳng còn phân biệt được ánh sáng và bóng tối. Ði trong tăm tối của sự dữ con người chẳng còn biết thế nào là thiện thế nào là ác, và cuối cùng ý thức về tội lỗi cũng bị đánh mất.

Lời đầu tiên của Chúa Giêsu khi khởi đầu sứ vụ công khai là kêu gọi con người sám hối và tin vào Tin Mừng. Có nhận ra thân phận tội lỗi yếu hèn của mình con người mới có thể nhận ra được sự cần thiết của ơn cứu rỗi. Ðây chính là điều Giáo Hội nhắc nhở con cái mình mỗi ngày. Ở đầu mỗi thánh lễ chúng ta đấm ngực và xưng thú tội lỗi của mình, làm như thế chúng ta không những nói lên thân phận tội lỗi của mình mà còn mời gọi mọi người ý thức về những sức mạnh của sự dữ đang hoành hành trên thế giới. Sám hối là tâm tình cơ bản nhất của người tín hữu Kitô.

Nguyện xin Chúa cho đôi mắt tâm hồn chúng ta luôn được sáng suốt để nhìn thẳng vào nội tâm sâu kín của chúng ta, hầu nhận ra những bất toàn sai sót của mình. Ý thức về tội lỗi của mình chúng ta mới nhận ra được những sức mạnh của sự dữ đang bủa vây chung quanh chúng ta, và, với sự trợ giúp của ơn Chúa chúng ta mới đủ sức để chiến đấu chống lại sự dữ.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Suy Niệm 5: Cái rác, cái xà

“Sao anh lại có thể nói với người anh em: này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong mắt anh ra, trong khi chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình? hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong mắt người anh em!” (Lc. 6, 42)

Chúa có lý, chắc chắn đúng! thực vậy làm sao người mù lại có thể dắt người mù được! nhất là không thấy cái xà trong mắt mình thì làm sao thấy cái rác trong mắt người lân cận được. Kẻ đó quá bệnh tật, không chỉ bệnh mù mắt mà còn mù trí khôn, không thấy và cũng không biết suy nghĩ phán đoán.

Biết bao nhiêu kẻ mù như thế trên con đường nhân trần này! có thể trong đó có tôi! biết bao nhiêu người tưởng mình có cái nhìn sâu sắc thiên bẩm, nhưng chỉ khi nhìn người khác thôi, còn mình thì lại mù. Tất cả chúng ta ít nhiều đều mắc tật đó! nếu chúng ta có cái nhìn khách quan, chúng ta sẽ run sợ vào chính mình và nhận ra tại sao mình lại sùng bái cái xà trong mắt mình mà lại không tôn trọng người khác chỉ có cái rác thôi. Lúc đó chúng ta mới lo sửa mình.

Khi Đức Kitô nói về những người biệt phái và về những tiến sĩ luật: “Hãy làm những điều họ nói và đừng làm như họ sống, họ đặt những gánh nặng cho người khác, còn họ không vác”. Chúng ta có thể chắc rằng họ phải nổi giận bất bình với lời tố cáo như thế vì họ không cho họ là giả hình. Chúng ta có tốt hơn họ chăng?

Chúng ta tố giác anh chị em mình, chê trách họ đủ điều sai trái, chúng ta thấy họ nhiều thiếu xót không thể tha thứ được, không thể khoan hồng, không thể thông cảm và không cần tử tế với họ. Chúng ta sẽ giật mình ghê sợ nếu họ cũng kết án chúng ta như chúng ta kết án họ, nếu họ bảo chúng ta biết rõ những lỗi lầm của chúng ta như chúng ta khám phá thấy nơi họ.

Chúng ta mù lại thích tôn mình hướng dẫn người mù khác!

Trái lại, người khác phải là cái gương giúp ta soi thấy ta, nếu không thì không thể tha thứ cho ta được. Chúng ta thích than trách thảm thiết những nhỏ nhen người ta làm cho ta phải chịu, vậy ta hãy tự hỏi mình xem ta có làm đúng như họ không? Cái xà chống cái xà, cái rác chọi cái rác. Hãy nhớ: “Ác giả ác báo, tích thiện giả thiện”.

 

Suy Niệm 6: Cái rác, cái xà MÙ KHÔNG THỂ DẮT MÙ (Lc 6,39-42)

Xem lại CN 8 TN C

Trong cuộc sống, vẫn còn đó rất nhiều người dốt, nhưng lại được mua chuộc bằng tiền, bằng quyền để lãnh đạo và dạy dỗ người khác. Tệ hơn nữa là những kẻ đạo đức giả tạo lại oang oang nói về lòng nhân từ hay tha thứ một cách “ngọt như đường mía lau”!

Không những thế, những kẻ trá hình này lại còn lôi kéo nhiều người khác đi vào con đường mù quáng, sai trái của mình...

Qua bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu răn dạy các môn đệ và những ai bước theo Ngài trong vai trò chứng nhân, phải khôn ngoan, sáng suốt, thông hiểu về Giáo Lý và có đời sống gương mẫu, có đủ tư cách phù hợp với vai trò của mình và nhất là phải giữ vững bản chất của một người thuộc về Chúa để nên giống Chúa.

Nếu người môn đệ mà mù mờ về Giáo Lý, hiểu sai ý Thiên Chúa và sống một cuộc đời phản chứng, gương mù và biến chất, thì sẽ gây nên những hậu quả khôn lường. Bóng tối thêm vào bóng tối vẫn là bóng tối chứ không tạo ra được tia sáng nào. Mù mà dắt mù ắt sẽ rơi xuống hố.

Như vậy, muốn thành công, người môn đệ phải có sự hài hòa giữa đời sống nội tâm và hành động. Nói khác đi, cần phải làm gương trước khi khuyên bảo người khác... để lời nói và hành động của mình trở nên “nhất ngôn, nhất hành”.

Lạy Chúa Giêsu, xin chiếu giãi Ánh Sáng là Chân Lý của Chúa vào trong tâm hồn chúng con. Xin cũng cho chúng con luôn thuộc về Ánh Sáng và phải có trách nhiệm chiếu giãi Ánh Sáng đó cho mọi người. Amen.

Ngọc Biển SSP

Ngươi không thấy cái đà trong mắt mình sao? – SN Song Ngữ ngày 11.9.2020

 

Friday (September 11): “Do you not see the log in your own eye?”

 

Scripture: Luke 6:39-42  

39 He also told them a parable: “Can a blind man lead a blind man? Will they not both fall into a pit? 40 A disciple is not above his teacher, but every one when he is fully taught will be like his teacher. 41 Why do you see the speck that is in your brother’s eye, but do not notice the log that is in your own eye? 42 Or how can you say to your brother, `Brother, let me take out the speck that is in your eye,’ when you yourself do not see the log that is in your own eye? You hypocrite, first take the log out of your own eye, and then you will see clearly to take out the speck that is in your  brother’s eye.

Thứ Sáu     11-9                 Ngươi không thấy cái đà trong mắt mình sao?

 

Lc 6,39-42

39 Đức Giê-su còn kể cho môn đệ dụ ngôn này: “Mù mà lại dắt mù được sao? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố?40 Học trò không hơn thầy, có học hết chữ cũng chỉ bằng thầy mà thôi.41 Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới?42 Sao anh lại có thể nói với người anh em: “Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra”, trong khi chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình? Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con mắt người anh em!

Meditation: 

 

Are you clear-sighted, especially in your perception of sin and the need for each of one of us to see ourselves correctly as God sees us – with our faults,weaknesses, and strengths? Jesus’ two parables about poor vision allude to the proverb: Without vision the people perish! (Proverbs 29:18) What can we learn from the illustration of a blind guide and a bad eye (the log in the eye)? A bad eyeleft untreated and a blind guide can cause a lot of trouble that will only end in misery and disaster for us! We can only help and  teach others what we have learned and received from wise teachers and guides. And how can we help others overcome their faults if we are blinded by our own faults and misperceptions? We are all in need of a physician who can help us overcome the blind spots and failing of own sins, weaknesses, and ignorance.

 

 

Overcoming blind spots in our own lives

The Gospel of Luke was written by a disciple who was trained as a physician. Luke, with keen insight, portrays Jesus as the good physician and shepherd of souls who seeks out those who desire healing, pardon, and restoration of  body, mind, and spirit. Jesus came to free us from the worst oppression possible – slavery to sin, fear, and condemnation. Like a gentle and skillful doctor, the Lord Jesus exposes the cancer of sin, evil, and oppression in our lives so we can be set free and restored to wholeness. A key step to healing and restoration requires that we first submit to the physician who can heal us. The Lord Jesus is our great Physician because he heals the whole person – soul and body, mind and heart – and restores us to abundant life both now and for the age to come in his everlasting kingdom. 

Thinking the best of others

The Lord Jesus wants to heal and restore us to wholeness, not only for our own sake alone. He also wants us to be his instruments of healing, pardon, and restoration for others as well. What can hinder us from helping others draw near to Jesus the divine Physician? The Rabbis taught: “He who judges his neighbor favorably will be judged favorably by God.” How easy it is to misjudge others and how difficult it is to be impartial in giving good judgment. Our judgment of others is usually “off the mark” because we can’t see inside the other person, or we don’t have access to all the facts, or we are swayed by instinct and unreasoning reactions to people. It is easier to find fault in others than in oneself. A critical and judgmental spirit crushes rather than heals, oppresses rather than restores, repels rather than attracts. “Thinking the best of other people” is necessary if we wish to grow in love. And kindliness in judgment is nothing less that a sacred duty. 

What you give to others will return to you

Jesus states a heavenly principle we can stake our lives on: what you give to others (and how you treat others) will return to you (Mark 4:24). The Lord knows our faults and he sees all, even the imperfections and sins of the heart which we cannot recognize in ourselves. Like a gentle father and a skillful doctor he patiently draws us to his seat of mercy and removes the cancer of sin which inhabits our hearts. Do you trust in God’s mercy and grace? Ask the Lord to flood your heart with his loving-kindness and mercy that you may only have room for charity, forbearance, and kindness towards your neighbor.

 

“O Father, give us the humility which realizes its ignorance, admits its mistakes, recognizes its need, welcomes advice, accepts rebuke. Help us always to praise rather than to criticize, to sympathize rather than to discourage, to build rather than to destroy, and to think of people at their best rather than at their worst. This we ask for thy name’s sake.” (Prayer of William Barclay, 20th century)

Suy niệm: 

 

Bạn có sáng suốt, đặc biệt trong sự hiểu biết về tội lỗi và sự cần thiết cho mỗi người chúng ta để nhìn thấy mình đúng như Thiên Chúa nhìn chúng ta không – với những lỗi lầm, yếu đuối, và sức mạnh không? Hai dụ ngôn của Đức Giêsu quy chiếu về tầm nhìn thiển cận ám chỉ câu châm ngôn: “Mắt không nhìn thấy, người ta sẽ sống buông thả!” (Cn 29,18). Chúng ta có thể học được điều gì từ sự minh họa của người dẫn đường mù quáng và con mắt hư (cái đà trong mắt) không? Con mắt bệnh hoạn mà không chữa trị và sự dẫn dắt mù quáng chỉ có thể kết thúc bằng đau khổ và tai họa cho chúng ta! Chúng ta chỉ có thể giúp đỡ và dạy dỗ người khác những gì chúng ta đã học và lãnh nhận từ những thầy dạy và người hướng dẫn khôn ngoan. Làm thế nào chúng ta có thể giúp người khác chế ngự lỗi lầm của họ trong khi chúng ta lại không nhìn thấy lỗi lầm và hiểu sai của chính mình? Tất cả chúng ta đều cần đến vị Thầy có thể giúp chúng ta khắc phục những điểm mù quáng và sự thất bại của tội lỗi, yếu đuối và ngu dốt của chính mình.

Khắc phục những điểm tối trong cuộc sống chúng ta 

Tin mừng Luca được viết bởi người môn đệ đã học làm lương y. Luca, với cái nhìn sắc sảo, mô tả Đức Giêsu như người lương y và mục tử tốt lành của các linh hồn, Đấng đi tìm những ai ao ước được chữa lành, được tha thứ, và sự phục hồi về thân xác, tâm trí, và linh hồn. Đức Giêsu đến để giải thoát chúng ta khỏi sự áp lực tệ hại nhất có thể – sự nô lệ cho tội lỗi, sợ hãi, và án phạt. Như một lương y dịu dàng và tài năng, Chúa Giêsu cắt bỏ căn bệnh ung thư tội lỗi, xấu xa, và áp lực trong cuộc sống chúng ta để chúng ta có thể được giải thoát và phục hồi toàn vẹn. Bước chủ yếu đến sự chữa lành và phục hồi đòi hỏi rằng trước hết chúng ta phải vâng phục vị lương y, người có thể chữa lành cho chúng ta. Chúa Giêsu là vị Thần Y tuyệt vời bởi vì Người chữa lành con người toàn vẹn – linh hồn và thân xác, trí óc và cõi lòng – và đem lại cho chúng ta cuộc sống dồi dào bây giờ và mãi mãi.

Hãy nghĩ tốt về người khác

Chúa Giêsu muốn chữa lành và phục hồi cho chúng ta cách toàn vẹn, không chỉ vì lợi ích của chúng ta mà thôi. Người còn muốn chúng ta trở thành những khí cụ chữa lành, tha thứ, và phục hồi của Người đối với người khác nữa. Điều gì ngăn cản chúng ta không giúp đỡ người khác đến gần Đức Giêsu là vị Thần Y? Các thầy Rabbis dạy rằng: “Người xét xử khoan dung với người khác sẽ được Thiên Chúa xét xử khoan dung.” Thật quá dễ dàng để đánh giá sai và thật khó mà phán đoán một cách công bằng, không thiên vị. Sự phán đoán của chúng ta về người khác thường “trật đường rầy” bởi vì chúng ta không thấy được lòng người ta, hay chúng ta không nắm bắt hết mọi sự kiện, hay chúng ta nghiêng chiều về những phản ứng của bản năng và thành kiến đối với người khác. Thật quá dễ dàng để tìm thấy lỗi lầm của người khác hơn của mình. Một tinh thần chỉ trích và lên án thì nghiền nát hơn là chữa lành, đè bẹp hơn là phục hồi, đẩy lùi hơn là thu hút. “Nghĩ tốt về người khác” là điều cần thiết nếu chúng ta muốn lớn lên trong tình yêu. Sự khoan dung trong sự xét đoán không gì khác hơn là một bổn phận thánh thiêng.

Đong đấu nào sẽ được đong lại bằng đấu đó

Đức Giêsu tuyên bố một nguyên tắc quan trọng chúng ta có thể áp dụng cho cuộc sống của mình: Đong đấu nào sẽ được đong lại bằng đấu đó (cách thức mình đối xử với người khác) (Mc 4,24). Chúa biết rõ những lỗi lầm của chúng ta và Người thấy tất cả, thậm chí những khuyết điểm và tội lỗi trong lòng, mà ngay chính chúng ta cũng không nhận ra. Như một người cha nhân từ và một vị bác sĩ tài giỏi, Người kiên nhẫn lôi kéo chúng ta đến chiếc ghế thương xót của Người, và cất đi căn bệnh ung thư của tội lỗi, đang ngự trị trong lòng chúng ta. Bạn có tin tưởng vào lòng thương xót và ơn sủng của Thiên Chúa không? Hãy cầu xin Chúa lấp đầy tâm hồn bạn lòng nhân ái và thương xót khoan dung để bạn có thể dành chỗ cho lòng bác ái, độ lượng, khoan dung đối với mọi người.

Lạy Cha, xin ban cho chúng con lòng khiêm tốn để chúng con nhận ra sự ngu dốt của mình, để nhìn nhận lỗi lầm của mình, để nhận ra sự thiếu thốn của mình, để tiếp nhận những lời khuyên bảo, để đón nhận sự khiển trách. Xin Cha giúp chúng con luôn luôn biết khen ngợi hơn là chỉ trích, cảm thông hơn là lên án, xây dựng hơn là phá hủy, và nghĩ tốt về người khác hơn là nghĩ xấu. Chúng con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. (Lời cầu nguyện của William Barclay, thế kỷ 20).

 

Tác giả: Don Schwager
(http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/)
Bro. Paul Thanh Vu 
– chuyển ngữ
 

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây