NGƯỜI THẦY GIÊSU
Kính thưa Thầy!
Con bất chợt nhìn thấy những cành hoa trên tay những cô cậu học trò dành cho thầy cô giáo,trong ngày vui trọng đại: ngày 20 tháng 11, ngày Hiến chương nhà giáo. Lòng con cũng xôn xao, và muốn gởi đến Thầy đôi cảm nghĩ trong ngày nhớ về Thầy.
Có lẽ ngày ấy đối với con mãi mãi là kỷ niệm không thể phai mờ. Con được trúng tuyển vào trường của Thầy: mái trường mang tên GIÊSU. Con được Thầy dạy dỗ và huấn luyện để làm Tông đồ, dấn bước đến muôn nơi. Giáo án của Thầy là điều răn mới, anh em hãy yêu thương nhau. Điểm 10 mà Thầy chấm cho học trò là lòng quảng đại, sự tha thứ và khiêm nhường. Bằng cấp mà Thầy trao cho con là THẬP TỰ GIÁ. Ngày ấy con đón nhận tất cả với một tâm tình biết ơn sâu thẳm. Con nhớ Thầy vẫn thường bảo: trò không hơn Thầy, chỉ bằng là cùng. Học nơi Thầy không chỉ những giờ lên lớp, với phấn bụi rơi rơi, mà với những tháng ngày rong ruổi từ làng này sang làng khác để rao giảng Tin mừng. Có những khi mưa phùn lạnh thấm, có những lúc giữa mùa đông rét cắt tận da. Thầy trò bên nhau nồng ấm dường nào. Những khi thất vọng ngã lòng, Thầy thường kể chuyện cười để làm vơi đi những ngổn ngang đời thường trong lòng các học trò.
Ngày đi Thầy vẫn dặn dò kỹ lưỡng: “Anh em hãy coi chừng người đời. Họ sẽ nộp anh em cho các hội đồng, và sẽ đánh đập anh em trong các hội đường của họ. Và anh em sẽ bị điệu ra trước mặt vua chúa quan quyền vì Thầy để làm chứng cho họ và các dân ngoại được biết”(Mt 10, 17-18). Vâng con sẽ ghi khắc những lời dặn dò của Thầy để tiêp nối sứ mạng mà Thầy đã trao ban.
Lm Giacôbê Tạ Chúc
Thầy tôi
( viết kính tặng các thầy cô giáo)
Ký ức như một cuốn phim đã củ, dòng thời gian trôi nhanh cũng làm cho trí nhớ của mỗi con người, như bị nhạt nhòe bởi tuổi tác, cuộc sống, và những lãng quên. Ấy thế, mà có những khi trong những chiều mùa thu, bất chợt ngang qua sân trường, thấy thấp thoáng những tà áo trắng tinh khôi tuổi học trò. Và rồi nghe lại một ca khúc rất hay của nhạc sỹ Nguyễn Nhất Huy, viết về người thầy. Bỗng đâu, miền ký ức như thức dậy, hình ảnh người thầy năm xưa, nay như ẩn như hiện trong tôi, một quãng đời với những kỷ niệm, mà không thể nào quên được.
Người thầy thuở ấy với bao vất vả, nhọc nhằn và đầy ắp những ngược xuôi, bôn ba trong dòng đời. Đúng như những ca từ mà nhạc sỹ Nhất Huy đã viết:
“Người thầy vẫn lặng lẽ đi về chốn xưa
Từng ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy
Để em đến bến bờ ước mơ
Giờ năm tháng sông dài gió mưa
Cành hoa trắng vẫn lung linh trong hồn xưa”
Mỗi ngày trên những chiếc xe đạp cọc kệch, thầy dãi nắng, dầm mưa, vẫn đều đặn đứng lớp, vì đàn em thương yêu. Trong những khoảng thời khắc hết sức là khó khăn, khi ngành “ gõ đầu trẻ”, lúc bấy giờ chưa được coi trọng. Thầy tôi vẫn miệt mài với những “ bụi phấn rơi rơi”, những trang giáo án bên ngọn đèn dầu có khi còn phảng phất của mùi khói.
Mỗi sớm mai, bên ánh nắng chiếu rọi qua ngàn cây kẻ lá. Giọng thầy ấm áp như lời ru của mẹ, dắt dìu lũ trẻ chúng tôi, qua các phương trình toán học. Chúng tôi mơ màng theo năm tháng của tuổi học trò. Thầy như người đưa đò dẫn dắt chúng tôi. Cứ thế từng chuyến đò, và từng lớp lớp người sang sông trên con đò năm xưa. Chỉ người đưa đò lặng lẽ ở lại, mắt buồn dõi theo, cho đến khi con đò mục nát dưới dòng sông.
Chúng tôi trở lại trường khi mỗi đứa đều đã ngả màu tóc hoa râm. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, có khi phải ú ớ đôi ba lần mới gọi được tên nhau. Thầy tôi không còn nữa, cơn bệnh đã mang thầy ra khỏi cuộc đời này. Chúng tôi lặng lẽ thắp lên những nén hương lòng, để mãi tưởng nhớ về một người thầy đã cầm tay dẫn chúng tôi vững bước đi vào cuộc đời. Cám ơn thầy, mãi mãi khắc ghi công ơn thầy.
Lm Giacobe Tạ Chúc