Nhật ký Tuần Tĩnh Tâm Năm 2020 - Ngày 19.11

Thứ năm - 19/11/2020 07:49
Nhật ký Tuần Tĩnh Tâm Năm 2020
Ngày 19.11.2020

hình ảnh
  1. Buổi sáng
Ngày tĩnh tâm thứ tư bắt đầu lúc 05g sáng thứ năm, quý Đức cha quý Cha quý Phó tế, tề tựu về Lễ Đài Trung tâm Thánh Mẫu Tapao cùng nhau đọc Kinh Sáng và dâng Thánh lễ.
Thánh lễ đồng tế với ý nguyện Tạ ơn mừng quý cha kỷ niệm Ngân khánh Linh mục (Cha Phêrô Hoàng Vĩnh Linh và Cha Phêrô Hoàng Văn Thinh), do Đức cha Đaminh chủ tế và cha Phêrô Hoàng Văn Thinh giảng lễ.

Đức cha ngỏ lời

Cha Phêrô giảng lễ


Lúc 8g, Đức cha giảng phòng bắt đầu bài giảng: Đổi mới lãnh đạo, Linh mục là người chủ chăn.

Ngài khởi đầu bằng mẫu gương Chúa Giêsu là vua, nhưng không theo quan niệm của người đương thời.
Nói đến vương đế, tự nhiên người ta nghĩ ngay đến vương tước, vương hầu, vương tôn, vương giả, sặc mùi quân chủ, phong kiến, triều đình, chính trị, giàu sang, thế lực. Đầu óc người dân mới cũng không khác gì não trạng người dân cũ trong vấn đề này. Đức Giêsu đã quyết liệt muốn đổi mới hoàn toàn não trạng ấy. Người không chịu cho ai khoác vào cho Người những màu mè thế gian đó. Không những Người sinh sống khó nghèo và khẳng định giáo lý của Người chỉ người nghèo mới đón nhận được (x. Lc 18,18-30), mà khi thấy người ta muốn tôn Người làm vua vì chứng kiến các phép lạ Người làm, Người đã vội lẩn trốn đi cầu nguyện nơi sa mạc (Ga 6,15). Cả khi Phêrô tuyên xưng Người là Đấng Thiên sai, Người cũng ngăn cấm ông và các môn đệ không được nói với ai điều ấy (Mc 8,30; Mt 16,20) vì đầu óc người ta bấy giờ thường chỉ quan niệm Đấng Thiên sai theo hình ảnh một vị hoàng đế đầy quyền uy, đến nỗi Hêrôđê đã phải ra tay giết nhiều trẻ thơ vô tội khi nghe vua Do Thái ra đời (Mt 2,16-18).
Phải đợi đến khi trở thành tù nhân, bị trói đứng trước mặt Philatô đại diện chính quyền của đế quốc Rôma, Đức Giêsu mới xác định rõ ràng: “Ông nói đúng, tôi là vua” (Ga 18,37). Lạ thay lời ấy có sức mạnh đến nỗi viên trấn thủ đầy quyền lực đã phải ghi vào bản án đóng trên cây thập tự của Người. Các kỳ mục Do Thái xin ông sửa lại một chút thôi, ông vẫn không chịu và đáp lại vắn gọn: Quod scripsi, scripsi. Điều ta đã viết là đã viết (Ga 19,22). Và từ ngày đó danh hiệu vương đế của Đức Kitô càng ngày càng được biết tới và công nhận.Chúng ta phải trở về những đoạn Kinh Thánh trên để hiểu đúng về chức năng vương đế trong Kitô giáo và về quyền lãnh đạo trong dân Chúa. Đức Giêsu đã khước từ một cách quyết liệt mọi cái thuộc về hoàng đế theo kiểu thế gian, vì Nước Người không thuộc về thế gian này (Ga 18,35). Người thực sự là vua trong “Vương quốc đầy tràn sự thật và sự sống, đầy tràn  ân sủng và thánh thiện, đầy tràn tình thương, công lý và bình an” (Kinh Tiền Tụng Lễ Đức Giêsu Kitô Vua Vũ Trụ), trong Vương quốc của những người đã được giải thoát khỏi bóng tối tội lỗi, được tự do khỏi cảnh làm tôi mục nát mà vào địa vị tự do trong vinh quang thuộc hàng con cái Thiên Chúa (Rm 8,21). Chính vì vậy Đức Giêsu chỉ công nhận và khởi sự làm vua thật sự để khai mạc triều đại của Người khi bước vào mầu nhiệm tử nạn, khởi sự một cách cụ thể từ khi vào Giêrusalem để đi nộp mình và đạt tới đỉnh cao khi bị treo trên thập giá; tất cả những gì là nô lệ cho tội lỗi đã bị đóng đinh; và một sự sống tự do vương đế được thông ban cho những ai chấp nhận bị đóng đinh nơi Đức Giêsu.
Đức Giêsu còn lấy chính đời sống của Người ra làm mẫu mực: “Vì chưng, Con người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người” (Mc 10,45). Cuối cùng, câu Người nói: “Ai muốn làm đầu anh em, thì phải làm đầy tớ mọi người” phải được hiểu với tất cả sức mạnh cụ thể của nó, chứ đừng hiểu theo nghĩa bóng bảy. Đức Giêsu muốn nói đến thân phận đầy tớ, tức là nô lệ thời bấy giờ. Người đã đóng vai trò tôi tớ trong câu chuyện rửa chân cho môn đệ (Ga 13,1-15) để ra lệnh cho chúng ta: “Thầy bảo thật anh em: tôi tớ không lớn hơn chủ, kẻ được sai đi không lớn hơn người sai đi” (Ga 13,16).
Từ đó, ngài nói đến vai trò lãnh đạo của chức linh mục
Lãnh đạo là phục vụ: 
Nắm vững được những giáo lý trên, chúng ta mới hiểu được chức năng lãnh đạo trong chức linh mục. Khi đặt nhóm Mười Hai, Đức Giêsu đã cho họ được quyền ngay cả trên các thần ô uế (Mc 3,14; 6,7; Mt 10,1); nhưng Người vẫn ra lệnh cho các môn đệ rằng: “Anh em biết: những người được coi là thủ lãnh các dân tộc thì dùng quyền mà thống trị dân, và những người làm lớn nơi họ thì lấy quyền mà cai quản dân. Nơi anh em thì không như thế! Ai muốn làm lớn giữa anh em thì phải làm người phục vụ anh em; ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ mọi người” (Mc 10,42-44; Mt 20,24-28; Lc 22,24-27).
 
Áp dụng cụ thể
Quan niệm quyền lãnh đạo về mặt thiêng liêng-Gương cha Thánh Vianney
Đó vẫn là quyền vương đế. Nhưng khi đã quan niệm Giáo Hội theo góc độ thiêng liêng nhiều hơn thì quyền lãnh đạo cũng phải mang tính đạo đức hơn là xã hội. Đức Giêsu dạy chúng ta phải học với Người và ở “hiền lành khiêm nhường” (Mt 11,29). Thánh Phêrô khuyên chúng ta phải “nên gương mẫu cho đoàn chiên” (1 P 5,3), tức là phải đạo đức để con chiên nên đạo đức, phải bắt chước Chúa để con chiên bắt chước mình. Thi hành những điều ấy thật không dễ; nhưng có thể được nếu chúng ta ý thức vai trò lãnh đạo được trao phó là để xây dựng Giáo Hội nên thân thể nhiệm mầu của Đức Kitô.
Những việc chính yếu phải làm để cai trị không còn phải là những tổ chức trật tự trị an trong giáo xứ, bắt bài bắt bạc hoặc chỉ trích nặng lời những tệ đoan xã hội, nhưng là những việc rao giảng Tin Mừng, cử hành các bí tích, thi hành lòng bác ái để chính ơn Chúa đến cứu độ con người. Vì chỉ có Chúa Cha mới lôi kéo được người ta đến với Đức Kitô, và chỉ có Chúa Thánh Thần mới thay đổi được mặt địa cầu này. Nên bắt chước cha thánh Gioan Maria Vianey thì tốt hơn: Người đã khóc lóc cầu nguyện, ăn chay hãm mình cho con chiên, để dọn cho Chúa một dân tốt lành.
Nói tắt, phải thiết lập uy quyền thiêng liêng trên những phương tiện và phương diện thiêng liêng. Khi làm cho giáo dân trưởng thành được về đức tin để xây dựng gia đình gương mẫu, biết góp phần làm cho giáo xứ sốt sắng hơn và xã hội công bình bác ái hơn, thì việc thi hành chức năng lãnh đạo của linh mục mới đạt được kết quả, vì như Công Đồng nói: “Là sứ giả của Tin Mừng và mục tử của Giáo Hội, linh mục kiên trì nỗ lực hoạt động vì sự phát tiển thiêng liêng của Thân Thể Chúa Kitô” (LM 6, cuối cùng). Đó là công việc các Tông đồ đầu tiên trong Hội Thánh đã làm và các thánh linh mục tử đạo Việt Nam cũng đã ganh đua như thế, hầu để hương lại cho chúng ta, để chúng ta bắt chước hầu trở nên gương mẫu cho đoàn chiên.
Kết luận: Gương sáng của các TTĐVN, lãnh đạo là phục vụ
  • Cha thánh Phêrô Tự đã có những tư tưởng rất rõ về quyền bính. Ngài nói: “Thưa quan, tôi kính Thiên Chúa như Thượng phụ, kính vua như trung phụ, kính song thân như hạ phụ. Không thể nghe cha ruột để hại vua, không thể vì vua mà phạm đến thượng phụ là Thiên Chúa được!”.
  • Và thánh Ven khi được hỏi: “Ai sai anh đến đây?”. Người đáp: “Không phải vua quan đất Pháp gởi tôi đi; tôi muốn đi rao giảng đạo lành cho mọi người, và các bề trên trong đạo gởi tôi đi”.Và khi quan muốn gán cho cha tội xâm lược, cha khẳng khái nói: “Không bao giờ chúng tôi ủng hộ quân viễn chinh đâu! Nếu không tin, xin cứ để tôi đến gặp họ, tôi sẽ khiển trách việc họ đến gây chiến. Nếu tôi thất bại, xin tình nguyện về đây nộp mạng”.
  • Đó là tiếng nói của những người chỉ muốn phục vụ; không đến để được hầu hạ, nhưng để hầu hạ. Đó là tiếng nói của những người rất ý thức về sứ mạng của mình và muốn theo gương Thầy Chí Thánh để làm trọn sứ mạng ấy, để xây nên Giáo Hội này và để đi trước nêu gương cho chúng ta.

Sau khi nghe giảng, quý cha cầu nguyện và thinh lặng xét gẫm.
  1. Buổi chiều
14g15: Cộng đoàn đọc Kinh Trưa

Đến 14g30: Đức cha Đaminh chia sẻ bài cuối.

Đổi mới thần tượng, Linh mục đi theo Đức Giêsu Kitô
Chúng ta hãy dùng những lời Kinh Thánh sau đây để mở đầu cho bài cuối cùng trong tuần tĩnh tâm này. Đó là mấy lời trong thư gửi người Do Thái: “Hỡi anh em chư thánh, những người đã được thông chia thánh triệu bởi trời, anh em hãy nhìn ngắm Vị Sứ Giả, vị Thượng Tế trong tín điều (=đạo) của ta, Đức Giêsu, Ngài trung tín với Đấng đã đặt Ngài cũng một thể như Môsê trên toàn bộ nhà Người” (3,1-2).
Thần tượng duy nhất của chúng ta vẫn chỉ là Đức Giêsu Kitô, vị Thượng Tế muôn đời mà Kinh Thánh đã cho chúng ta biết, nhưng đòi chúng ta phải chiêm ngưỡng hằng ngày để luôn luôn thấy Người hằng sống và đang chỉ dẫn cho chúng ta những con đường mới mẻ để chúng ta biết thi hành chức năng linh mục phù hợp với thế giới hiện nay.
Hãy đăm nhìn lên Chúa Giêsu
Chính tác giả bức thư cũng đã viết: “Cả ta nữa, hãy cởi bỏ mọi gánh nặng và tội lỗi đang trói buộc mình, và hãy kiên trì chạy trong cuộc đua dành cho ta, mắt hướng về Đức Giêsu là Đấng khai mở và kiện toàn lòng tin. Chính Người đã khước từ niềm vui dành cho mình, mà cam chịu khổ hình thập giá, chẳng nề chi ô nhục, và nay đang ngự bên hữu ngai Thiên Chúa” (12,1-2). Nói cách khác, để không mặc cảm tội lỗi và sợ hãi thi hành chức năng linh mục trong những điều kiện hiện nay, chúng ta hãy đăm nhìn lên Đức Giêsu, Đấng đã kêu gọi ta thì cũng sẽ hoàn thành tốt đẹp thừa tác vụ mà Người đã thương cho chúng ta được tham dự.
Đức Giêsu trổi vượt hơn các nhân vật Cựu ước
Nhìn lên Người, chúng ta dễ dàng thấy Người trổi vượt hẳn mọi nhân vật của Cựu ước. Sánh với các tiên tri thì đã quá rõ ràng rồi, vì “đã lắm phen cùng nhiều kiểu, xưa kia Thiên Chúa đã nói với cha ông chúng ta nơi các tiên tri, nhưng vào thời sau hết, Ngài đã nói với chúng ta nơi một Người Con mà Ngài đã đặt làm thừa tự tất cả mọi sự” (1,1-2).
Và như vậy, Đức Giêsu cũng hơn cả Abraham và nhất là Môsê. Những vị này chỉ nhận được lời hứa, chứ không nắm được thực tại. Abraham còn phải nộp thuế thập phân và cúi lãnh phép lành của Menkisêđê là hình ảnh của vị Thượng Tế của đạo mới (7,1). Còn Môsê được vinh dự gắn liền tên tuổi vào giao ước cũ; nhưng nay cái mới đã đến thay, khiến vinh quang của ông cũng trở nên phai nhòa trước vinh quang của những người phục vụ giao ước mới (3,1).
Riêng các thiên thần là gì?Hết thảy họ lại không phải là những thần phục dịch được sai đi giúp đáp vì phần ích những kẻ sẽ thừa hưởng ơn cứu rỗi đó sao?” (1,14). Thế nên, chúng ta hãy nhận biết vinh dự của mình và hãy tạ ơn Thiên Chúa và Đức Kitô. Nhưng đồng thời cũng phải ở lại trong Con Một Thiên Chúa mới bảo tồn được vinh dự ấy. Và trước phải biết vinh dự ấy bắt nguồn từ đâu. Dĩ nhiên là từ Đức Giêsu rồi.
Đức Giêsu còn thanh tẩy được tội lỗi
Thư Do Thái viết: “Ngài là phản ảnh của vinh quang, là ấn tượng của bản tính Thiên Chúa…Sau khi đã thi hành việc thanh tẩy tội lỗi, Ngài đã lên ngự bên hữu Đấng oai nghi chốn cửu trùng…và đã thừa hưởng một Danh khôn ví” (1,3-4). Như vậy, Đức Giêsu không những là Con Thiên Chúa và với tư cách này, Ngài vẫn ở trong cung lòng Thiên Chúa; nhưng Ngài còn thanh tẩy được tội lỗi, tức là đã thi hành được ơn cứu độ mà mọi thế hệ loài người hằng tha thiết cầu mong.
Phụng vụ Cựu ước bất lực không xóa được tội lỗi
Trước đây và bây giờ, tôn giáo nào cũng nhấn mạnh đến chỗ bất hòa giữa con người và Thiên Chúa vì vấn đề tội lỗi. Và tôn giáo nào cũng tìm cách xóa bỏ sự bất hòa này, đặc biệt trong Cựu ước. Nhưng lấy lại lòng Thiên Chúa bằng lễ dâng không đủ, vì lễ dâng không thanh tẩy được tâm hồn, người ta nhờ đến các hy tế và bao quanh hy tế bằng bao hình thức thanh tẩy, trong cách chọn tế vật và trong việc đặc cách một vị thượng tế. Nhưng tế vật trong sạch đến mấy vẫn ở ngoài con người, không thanh tẩy được họ. Cho dù con người có muốn là tế vật đi nữa, tế vật này vẫn là một con người có tội, chẳng cứu được mình huống nữa là người khác. Mà tế vật đã không trong sạch thì thanh tẩy người dâng đến mấy cũng vô ích. Thầy thượng tế đạo cũ được chuẩn bị chu đáo lắm: lựa chọn kỹ càng, tắm rửa theo nghi thức, bận lễ phục đặc biệt, được xức dầu thơm và bôi máu tế vật, tránh xa những vật dơ, ngay cả xác thân phụ mình, không nương tay với kẻ có tội…để chứng tỏ đã được tách lìa. Nhưng sự thật, tách lìa đâu đã phải không còn là tội nhân và các lễ nghi thanh tẩy kia cùng lắm cũng chỉ có giá trị bên ngoài. Đã không thanh tẩy được tâm hồn thì cũng chẳng xóa tội được cho mình, huống nữa là cho người khác. Phụng vụ Cựu ước cũng ý thức như vậy; cho nên dù mỗi năm thầy thượng tế chỉ được vào nơi cực thánh một lần, long trọng làm những nghi lễ thanh tẩy, nhưng xong rồi, cửa nơi cực thánh vẫn cứ đóng lại và mọi người vẫn đứng ngoài, kể cả thầy thượng tế, chứng tỏ chưa thi hành được ơn giảng hòa, nghĩa là Thiên Chúa và con người vẫn còn cách nhau.
Đức Giêsu xóa sạch tội lỗi nhờ Tử Nạn-Phục sinh
Nhưng mọi sự đã hoàn toàn mới hẳn nơi Đức Giêsu. Là Con Chiên Thiên Chúa, Ngài vô tội. Ngài gánh tội trần gian khi nhập thể nhận lấy thân phận y hệt chúng ta ngoại trừ tội lỗi; Ngài ngang qua tử nạn (2,9), thiết lập giao ước mới trong máu Ngài vì máu không đổ thì tội vạ không được tha (9,22). Và lễ tế của Ngài được chấp nhận vì không những không diễn ra trong đền thờ do tay loài người xây cất, nhưng vượt qua sự chết, Ngài đã lên ngồi bên hữu Thiên Chúa trong sự phục sinh, mở đường cho những ai tin đều có thể dạn dĩ tiến lại gần ngai ân sủng. Đức Giêsu Kitô đã trở thành vị Thượng Tế của Đạo mới, mà thân thể Phục sinh của Ngài là Đền thờ mới và chính Ngài là Hy tế mới. Chúng ta được Ngài ban cho làm tư tế để đại diện ngài mà làm việc Ngài đã làm cho mọi loài được ơn cứu độ.
Hãy nhìn lên Đức Giêsu
Chúng ta hãy luôn đưa mắt chăm nhìn Ngài để cố gắng bắt chước Ngài mà kết hiệp với Ngài, hầu tuy còn sống trong thân xác, nhưng chúng ta không còn sống nữa mà là chính Chúa Kitô sống trong chúng ta.
Đặc biệt khi chúng ta thi hành các nhiệm vụ mà Ngài đã trao phó. Đó là rao giảng lời Chúa, cử hành các mầu nhiệm và dẫn dắt dân Chúa. Những việc ấy chỉ nhằm mục đích xây dựng Nhiệm Thể Chúa Kitô, không phải bằng những lời lẽ thông thái của thế gian hoặc bằng những nghi lễ làm theo thói quen hay bằng cách thống trị người khác, nhưng bằng tinh thần kết hiệp với Chúa Kitô trong mầu nhiệm cứu thế, thể hiện sự từ bỏ đến hiến mạng sống mình để sống cho Thiên Chúa trong khi thi hành mọi nhiệm vụ trên. Như vậy mới là thi hành chức tư tế của đạo mới, vì những hy tế như thế Thiên Chúa mới vui lòng chiếu nhận (13,16).
Kết luận: Xin Mẹ Maria đứng gần thập giá Đức Giêsu nhận lấy tất cả chúng ta để giúp chúng ta luôn biết noi gương Con của Người mà thi hành chức năng tư tế. Xin các thánh Tử đạo Việt Nam phù trợ hàng linh mục của Giáo Hội này để công trình xây dựng Nhiệm Thể Chúa Kitô của các ngài được tiếp tục càng ngày càng thêm vinh quang.

Sau bài giảng, Cha Tổng đại diện thay mặt linh mục đoàn cám ơn Đức cha giảng phòng.

Trọng kính Đức Cha,
Với chủ đề “Tân Phúc Âm hóa chính con người Linh mục”, suốt tuần qua, Đức Cha đã cho chúng con sống lại thuở ban đầu, ngày chịu chức linh mục, để nhìn lại và hồi tâm xét mình, đồng thời cảm nghiệm về hồng ân thánh chức.
-Khởi đầu bằng câu nói của Chúa Giêsu với Ông Gia Kêu: “Gia Kêu, xuống mau, vì hôm nay tôi phải lưu lại nhà ông!”. Đức Cha nhấn mạnh trong bài giảng lễ, đến trợ động từ PHẢI trong câu nói để đưa chúng con đến điều chính yếu ngày chúng con được đặt tay, đó là lời hứa vâng phục. Tiếng vâng phục linh thiêng quí giá làm sao! Vì tiếng Vâng Phục đi kèm theo việc đặt tay đã đưa chúng con vào cảnh vực thần linh. Tính thánh thiêng của sự vâng phục đó chi phối tất cả đời sống và công việc của Linh mục.
-Đức Cha đã giúp chúng con nhìn lại con người linh mục. Linh mục, con người mang chức thánh. Vì thế, chúng con phải điều chỉnh tất cả từ suy nghĩ, đến công việc thuộc sứ vụ, làm sao cho phù hợp, nhất là trong việc cử hành Thánh Lễ, việc chính yếu của Linh mục. Xét mình lại, như Cha Kim Anh chia sẻ, có lúc chúng con dâng thánh lễ “như ăn cướp, đọc nhanh quá khiến ơn Chúa xuống không kịp”; hoặc có lúc thánh lễ vừa xong, đã đe nạt giáo dân, khiến sau đó phải chui vào phòng mà khóc!”. Tính thánh thiêng mà giáo dân cần chúng con dọn ra cho họ, chúng con đã chẳng quan tâm hay đã đánh mất.
-Cuối cùng, những câu chuyện minh họa của Đức Cha đã đưa chúng con đến những cảm nghiệm thực tế, như những câu chuyện của HY Dolan hay những giòng nhật ký dí dỏm của Cha Phêrô Hoàng Vĩnh Linh. Và có thể nói, trong các món ăn mà Cha Phêrô Hoàng Văn Thính dọn ra sáng nay, chúng con chú ý tới một cảm nghiệm: “Mỗi ngày hãy nói, tôi mới chịu chức ngày hôm qua!”. Và chúng con xin dùng cảm nghiệm này như bản tóm tắt của đề tài “Tân Phúc Âm hóa chính con người linh mục”.
Chúng con cám ơn Đức Cha đã đồng hành với chúng con suốt tuần qua. Kính xin Đức Cha, khi cầu nguyện cho các linh mục của Đức Cha tại Đà Lạt, thì cũng nhớ cầu nguyện cho chúng con. Nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Tàpao, xin Chúa ban cho Đức Cha mọi ơn lành hồn xác.
Với lẵng hoa tươi thắm kèm theo món quà nhỏ này là bao tâm tình biết ơn của chúng con kính dâng lên Đức Cha.



Đến17g15: Kinh chiều – Cha quản hạt Hàm thuận nam chủ sự giờ Chầu Thánh Thể.

Sáng thứ 6, dành riêng để hội thảo mục vụ.

Tĩnh tâm năm là nghĩa vụ bắt buộc của Linh mục giáo phận (Giáo luật đ.276 §2,4). Tuần tĩnh tâm là thời gian sống tình hiệp thông cao độ nhất. Hiệp thông với Chúa Giêsu qua đời sống cầu nguyện và hiệp thông với anh em qua chia sẻ kinh nghiệm mục vụ. Các linh mục giữ sự thinh lặng trong các giờ xét gẫm để cầu nguyện và để xét mình. Thánh lễ, Kinh phụng vụ, chuỗi Mân côi, chầu Thánh Thể, những giờ đạo đức giúp các Linh mục tham dự tuần tĩnh tâm thật sốt mến.

Tuần tĩnh tâm giúp nhiều ơn ích thiêng liêng cho các linh mục. Kết quả sâu lắng của tĩnh tâm sẽ rao sao, chỉ có cá nhân linh mục và Chúa Thánh Thần biết, nhưng kết quả trước mắt ai cũng thấy được chính là việc bồi dưỡng tình huynh đệ linh mục.

xem hình

Ban Truyền Thông GP Phan Thiết






 

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây