CHÚA NHẬT XXVI THƯỜNG NIÊN NĂM B

Thứ bảy - 28/09/2024 00:23


CHÚA NHẬT XXVI THƯỜNG NIÊN NĂM B
Ds 11,25-29; Gc 5,1-6; Mc 9,37-42.44.46-47
 
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
38 Khi ấy, Gioan thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, chúng con thấy có kẻ nhân danh Thầy mà trừ quỷ, kẻ đó không theo chúng ta, và chúng con đã ngăn cấm y”. 39Nhưng Chúa Giêsu phán: “Ðừng ngăn cấm y, vì chẳng ai có thể nhân danh Thầy mà làm phép lạ, rồi liền đó lại nói xấu Thầy. 40Ai chẳng chống đối các con, là ủng hộ các con. 41Ai nhân danh Thầy mà cho các con một ly nước vì lẽ các con thuộc về Ðấng Kitô, Thầy bảo thật các con: kẻ đó sẽ không mất phần thưởng đâu. 42Nhưng nếu kẻ nào làm cớ vấp phạm cho một trong những kẻ bé mọn có lòng tin Thầy, thà buộc thớt cối xay vào cổ người ấy mà xô xuống biển thì hơn. 43“Nếu tay con nên dịp tội cho con, hãy chặt tay đó đi: thà con mất một tay mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai tay mà phải vào hoả ngục, trong lửa không hề tắt. 45Và nếu chân con làm dịp tội cho con, hãy chặt chân đó đi: thà con mất một chân mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai chân mà phải ném xuống hoả ngục. 47Và nếu mắt con làm dịp tội cho con, hãy móc mắt đó đi, thà con còn một mắt mà vào nước Thiên Chúa, còn hơn là có đủ hai mắt mà phải ném xuống hoả ngục, 48nơi mà dòi bọ rúc rỉa nó không hề chết và lửa không hề tắt”.
CÁC BÀI SUY NIỆM

SUY NIỆM 1: KHÔNG ĐỘC QUYỀN ƠN CHÚA - Lm. Phêrô Nguyễn Văn Quang
SUY NIỆM 2: SỐNG ĐÓN NHẬN NHAU - Lm. Antôn
SUY NIỆM 3: TIN MỪNG DỮ DỘI - Lm. Giuse Nguyễn Hữu An
SUY NIỆM 4: KITÔ HỮU TRƯỚC ĐIỀU THIỆN VÀ ĐIỀU ÁC - Lm. Giuse Nguyễn Thành Long
SUY NIỆM 5: CÙNG NHAU TRỪ QUỶ VÀ THẦN TƯỢNG - Lm. Giuse Vũ Thái Hòa
SUY NIỆM 6: ÐỂ TRỞ NÊN MÔN ÐỆ ĐÍCH THỰC - Giuse Nguyễn Cao Luật, OP
SUY NIỆM 7: NHÂN ÁI TRONG THỰC HÀNH - Lm. Gioan Nguyễn Văn Ty SDB
SUY NIỆM 8: KHỔ CHẾ VỚI BẢN THÂN - Lm. Giuse Tạ Duy Tuyền

 

 

 

SUY NIỆM 1: KHÔNG ĐỘC QUYỀN ƠN CHÚA


Lời Chúa: “Ai chẳng chống đối các con, là ủng hộ các con” (Mc 9,40).
Nhập lễ:
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Phụng Lời Chúa chúa nhật 26 thường niên hôm nay cho chúng ta thấy, Chúa Giêsu mời gọi các tông đồ không nên hẹp hòi phe nhóm mà cần có tinh thần liên đới, cộng tác và Chúa hứa ban phần thưởng cho những ai đón tiếp các môn đệ của Người:
Ai không chống đối các con,
Là người ủng hộ chẳng còn hồ nghi.
Việc lành đâu phải phân bì,
Người này kẻ khác thực thi mới thành ?
Phần ta hãy cố thi hành,
Sẵn sàng cộng tác vì Danh Chúa Trời.
Hiệp dâng thánh lễ hôm nay, xin Chúa giúp chúng ta biết ra khỏi con người hẹp hòi của mình và vui mừng khi thấy người khác làm điều tốt với những hồng ân Chúa ban cho họ. Trong tâm tình đó, giờ đây chúng ta hãy thành tâm sám hối.
Sám hối:
X. Lạy Chúa, Chúa là Đấng tốt lành và thiện hảo nhường bao. Xin Chúa thương xót chúng con.
Đ. Xin Chúa thương xót chúng con.
X. Lạy Chúa Kitô, Chúa dạy chúng con ai chẳng chống đối là ủng hộ các con. Xin Chúa Kitô thương xót chúng con.
Đ. Xin Chúa Kitô thương xót chúng con.
X. Lạy Chúa, Chúa yêu thương hết thảy mọi người. Xin Chúa thương xót chúng con.
Đ. Xin Chúa thương xót chúng con.
Kết: Xin Thiên Chúa toàn năng thương xót, tha tội và dẫn đưa chúng ta đến sự sống muôn đời.
CĐ: Amen.
Suy niệm:
Kính thưa quý ông bà anh chị em,
Sống ở đời, con người thường hay cư xử với nhau theo kiểu óc bè phái. Nghĩa: ai hợp với mình thì dù người xấu cũng cho là tốt, việc dở cũng cho là hay, rồi che đậy cho nhau, ủng hộ lẫn nhau; ai không hợp với mình thì người tốt cũng cho là xấu, việc hay cũng cho là dở, rồi tìm cách gièm pha, nói xấu, tìm cách dìm người đó xuống, dù người đó có phải mấy đi nữa họ cũng không nghe. Chính vì thế, sứ điệp phụng vụ Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta không nên hẹp hòi phe phái, mà cần có tinh thần liên đới, cộng tác: “Ai chẳng chống đối các con, là ủng hộ các con”.
Thưa anh chị em, bài trích sách dân số hôm nay thuật lại những biến cố quan trọng xảy ra từ núi Sinai đến đồng bằng Moab trên đường vào đất hứa của dân Do thái xưa. Ông Môsê không thể gánh chịu một mình mọi công việc nên Thiên Chúa truyền lệnh cho ông chọn 70 vị bô lão để chia sẻ việc phục vụ dân chúng. Thiên Chúa đã lấy thần khí trong ông Môsê mà phân phát cho 70 vị bô lão đó. Kết quả là họ có khả năng nói tiên tri, kể cả 2 vị không đến trong nhà xếp. Sự kiện này gây bất bình nơi Giôsuê, và ông thưa rằng: “Hỡi ông Môsê, xin hãy cấm chỉ các ông ấy đi”. Với tài lãnh đạo khôn ngoan và độ lượng, không muốn giữ độc quyền ân huệ Thiên Chúa ban cho mỗi người, để họ cùng tham dự vào công việc theo thánh ý Thiên Chúa, Môsê đáp lại rằng: “Ngươi phân bì giùm ta làm chi? Chớ gì toàn dân được nói tiên tri và Chúa ban Thần khí Ngài cho họ”. Như thế, Thiên Chúa có toàn quyền tự do ban phát ân huệ của Ngài cho những ai tuỳ ý. Tuy nhiên, Ngài muốn loài người sống tình liên đới chia sẻ và không được độc chiếm.
Vào thời Chúa Giêsu, Gioan cũng có thái độ và não trạng như Giôsuê khi ông thưa với Người: “Lạy Thầy, chúng con thấy có kẻ nhân danh Thầy mà trừ quỷ, kẻ đó không theo chúng ta, và chúng con đã ngăn cấm y”. Đây là thái độ độc quyền và phân biệt kẻ trong người ngoài, kẻ theo người chống. Chúa Giêsu muốn phá vỡ những thái độ đó như những bước tiến đầu tiên trong việc xây dựng tình huynh đệ đại đồng, Người nói: “Ðừng ngăn cấm y, vì chẳng ai có thể nhân danh Thầy mà làm phép lạ, rồi liền đó lại nói xấu Thầy”. Chúa còn khẳng định thêm: “Ai chẳng chống đối các con, là ủng hộ các con”. Khuynh hướng muốn độc chiếm nơi Gioan đối nghịch với thái độ của Chúa Giêsu. Người đến để đem lại ơn giải thoát cho hết thảy mọi người, không phân biệt kẻ trong người ngoài, không phân biệt tự do hay nô lệ, không phân biệt sắc tộc hay ngôn ngữ. Hai đề nghị của Giôsuê và Gioan đã nói lên sự tham vọng của loài người: muốn độc chiếm ơn huệ, độc quyền ơn Chúa, không muốn người khác được như mình. Đây là biểu hiện tính kêu ngạo cố hữu nơi loài người mà Lời Chúa hôm nay muốn phá vỡ.
Chuyện kể rằng, một ni cô nọ có một pho tượng bộc bằng vàng. Cô rất quý pho tượng nên đi đâu cũng mang theo. Trong ngôi chùa mà cô chủ trì có nhiều tượng Phật, cô dọn riêng cho pho tượng của mình một bàn thờ đặc biệt. Thậm chí lúc đốt hương trước tượng Phật của mình, cô còn muốn không cho làn khói bay qua những pho tượng khác. Cô xoay xở để sao cho làn khói bay thẳng vào pho tượng của mình. Kết quả là lâu ngày, pho tượng vàng đã trở nên đen xì xấu xí bởi những làn khói này.
Kính thưa quý ông bà anh chị em,
Lòng quá ích kỷ cũng vậy, sẽ làm lòng chúng ta trở nên nhỏ mọn như khói và đen xì xấu xí như pho tượng trên bởi những làn khói này. Thánh Gia-cô-bê trong bài đọc 2 hôm nay cảnh cáo nghiêm khắc đối với những người giàu có mà sống xa hoa, trụy lạc và ích kỷ, không biết chia sẻ của cải vật chất mà Thiên Chúa đã ban cho họ với những người túng thiếu cần đến sự giúp đỡ của họ. Người Kitô hữu được mời gọi làm môn đệ của Chúa Giêsu không phải chỉ là việc mình thuộc về nhóm này hay nhóm khác, mà chính là sống và hành động như Chúa Giêsu đã làm. Đừng ganh tị, đừng giữ đầu óc bè phái theo cái nhìn võ đoán của mình nhưng biết cộng tác chân thành, hiệp thông và hiệp hành đẻ tôn vinh Thiên Chúa. Ơn Chúa ban cho để phục vụ chứ không để hưởng thụ; để trao ban chứ không phải độc quyền chiếm hữu. Đồng thời, cố gắng sống chan hoà với mọi người, cùng với mọi người thực hiện những việc tốt, những việc làm có ích cho tha nhân, cho Giáo hội và xã hội.
Nguyện xin Chúa ban ơn giúp sức cho chúng ta biết ra khỏi chính mình, để chúng ta được lớn lên trong ân tình của Chúa và đạt tới Nước Trời là hạnh phúc Chúa hứa ban. Amen.
Lm. Phêrô Nguyễn Văn Quang.

SUY NIỆM 2: SỐNG ĐÓN NHẬN NHAU


Các bài đọc lời Chúa trong Chúa nhật thứ 26 Thường niên hôm nay mời gọi chúng ta điều này: Là người Công giáo, chúng ta hãy biết đón nhận những điều tốt của nhau, chứ đừng sinh lòng ganh tỵ
Trong bài đọc 1, tác giả sách Dân số cho biết rằng, có lần Đức Chúa đã lấy một phần Thần Khí trên Môsê mà ban cho 70 kì mục, để các ông chuyển trao lời của Chúa đến cho dân. Giôsuê cảm thấy rất khó chịu là tại sao lần ấy En-đát và Mê-đát không ở với nhóm 70, nhưng 2 ông lại dám phát ngôn nói lời của Chúa ở trong trại. Và Giôsuê đã đề nghị Môsê ngăn cản En-đát và Mê-đát làm điều ấy. Đọc thấy được động lực khiến Giôsuê phản ứng gay gắt như thế, Môsê đã khuyên ông đừng ganh tỵ về điều đó, về những điều tốt đẹp mà họ đang làm nhân danh Đức Chúa.
Cũng vậy, bài Tin mừng hôm nay kể lại phản ứng của Thánh Gioan trước sự việc có mấy người nhân danh Chúa Giêsu để trừ quỷ. Đáng nói hơn nữa là những người này trừ được quỷ, còn Gioan và cũng như 11 tông đồ khác thì không làm được điều đó.
Như thế, động lực khiến Thánh Gioan phản ứng như thế chính là lòng ganh tỵ, ganh tỵ vì cảm thấy bản thân mình, anh em của mình và ngay cả Thầy mình, có nguy cơ mất “bản quyền” trừ quỷ. Đó là lý do tại sao Chúa Giêsu lại không muốn Thánh Gioan và các tông đồ ngăn cản những người ấy.
Thật ra ngay từ những trang đầu của sách Sách Thánh đã cho ta thấy sự xuất hiện của lòng ganh tỵ và những hậu quả ghê tởm của nó. Vì ganh tỵ mà Cain đã giết chết em mình là Abel. Cũng vì lòng ganh tỵ mà vua Saun đã tìm mọi cách tiêu diệt thánh vương Đavid. Và cứ thế, ganh tỵ cứ nhen nhúm trong lòng con người. Và rồi chính Chúa Giêsu cũng trở thành nạn nhân của thảm họa này.
Không nói đâu xa, cuộc sống quanh ta cũng nhan nhản xảy ra những điều tương tự như thế. Vì ganh tỵ mà nhiều người đã thêu dệt, “thêm mắm thêm muối”, thậm chí là dựng chuyện để nói xấu hủy hoại nhân phẩm người khác. Vì ganh tỵ mà tình bạn tri kỉ bỗng dưng trở thành tình thù địch; tình làng nghĩa xóm trở thành “kính cổng cao tường – đèn nhà ai nấy sáng”. Cũng vì ganh tỵ mà thậm chí anh chị em trong cùng một gia đình thay vì yêu thương bỗng trở nên hận thù.
Thấy người ta nghèo hơn mình thì khinh, còn thấy người ta giàu hơm mình thì lại ghét! Thấy người ta dở hơn mình thì trề môi bĩu mỏ, còn thấy người ta giỏi hơn mình thì bảo “cũng thường thôi”! Thấy người ta khô khan nguội lạnh hơn mình thì cho là phường tội lỗi, còn thấy người khác sốt sắng siêng năng thì cho là đạo đức giả….! Cuộc sống mà cứ ganh đua thua thiệt như thế thật sự rất mệt mỏi thưa anh chị em.
Chúa Giêsu Chúa mời gọi chúng ta hãy xây dựng một xã hội, Giáo hội và cộng đoàn giáo xứ trên nền tảng của tình thương, của sẻ chia và bao bọc lẫn nhau. Đón nhận những điều tốt từ người khác chứ đừng ganh tỵ loại trừ, vì cái duy nhất còn lại sau cùng vẫn là đức mến, là tình yêu. Hãy cho nhau dù là một chén nước lã, để được phần thưởng Nước Trời; chứ đừng làm cớ cho mình và người khác phải sa ngã, để rồi phải sa hỏa ngục đời đời
Ước gì lời Chúa hôm nay giúp ta mở rộng cõi lòng, để mỗi người biết đón nhận nhau trong tình thương mến, và cùng giúp nhau thăng tiến mỗi ngàymột hơn trên con đường tiến tới sự trọn lành. Amen.
Lm. Antôn

SUY NIỆM 3: TIN MỪNG DỮ DỘI 


Đọc Tin Mừng Chúa Giêsu, đọc giả có lúc cười lúc khóc, có khi cảm nhận được sự xoa dịu ủi an hay thôi thúc tỉnh thức, có lúc cảm thấy bị chói tai, bị cay cú… Tin Mừng nluôn nói lên những chân lý và dạy những bài học thích đáng.
Suy niệm trang Tin Mừng (Mc 9,42-48), Linh mục Nguyễn Hồng Giáo dùng cụm từ “Tin Mừng dữ dội”.
Đầu đề “Tin Mừng dữ dội” chắc sẽ làm cho nhiều người ngạc nhiên thắc mắc. Tin Mừng của Chúa Giêsu mà dữ dội sao? Chẳng phải là Tin Mừng toát ra một bầu khí yêu thương, hiền hoà, bao dung, yêu chuộng hoà bình và bất bạo động bao trùm đó sao? Tôi đồng ý như thế, tôi vẫn biết là có vố số những người đã tìm thấy trong lời dạy về tình thương và thái độ bất bạo động nguyên lý cho sự dấn thân xã hội, chính trị của họ, ví dụ như ba khuôn mặt còn khá quen thuộc với nhiều người trong chúng ta là Mẹ Têrêxa Calcutta, mục sư Tin Lành Martin Luther King và nhà anh hùng Ấn Độ Mahatma Gandhi. Dầu vậy, tôi cứ vẫn thấy Tin Mừng của Chúa là dữ dội, ngay cả hay đúng hơn nhất là Bài giảng trên núi (Mt các chương 5, 6, 7) mà Gandhi lấy làm một nguồn cảm hứng cho cuộc đấu tranh hoà bình của mình chống lại thực dân Anh, dành độc lập cho đất nước.
Tin Mừng dữ dội với các đòi hỏi gắt gao: “Nếu tay hoặc chân anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy chặt mà ném đi; thà cụt tay cụt chân mà vào cõi sống còn hơn là có đủ hai hai tay hai chân mà bị ném vào lửa đời đời. Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy móc mà ném đi; thà chột mắt mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào lửa hoả ngục” (Mt 18, 8-9; x. Mt 5, 19-20).Cần hy sinh những gì đưa chúng ta tới tội trọng và phải biết dám liều mình, hy sinh đến cả mạng sống mình để đáp lại tiếng gọi của Thiên Chúa. (x.nguoitinhuu.com)
Lời Chúa hôm nay cho thấy tính chất “dữ dội” của Tin Mừng.
Phải tránh gương mù gương xấu “Nếu ai làm cớ cho người khác phạm tội, thì thà buộc cối đá vào cổ nó mà quẳng xuống biển còn hơn”.
Phải quyết liệt và dứt khoát với dịp tội“chặt tay, chặt chân, móc mắt” khi những chi thể này là nguyên nhân phạm tội. ĐGM Arthur Tonne gọi đó là những lời đẫm máu và rùng rợn. Noel Quesson nói: dù là những kiểu nói vùng Sêmít có vẻ quá mạnh, nhưng chúng ta cũng không nên làm nhẹ bớt đi ý nghĩa của những câu đó.
  1. Quesnel tự hỏi: Sao chỉ có ba chi thể đó? Chắc hẳn vì chúng tiêu biểu cho những gì loài người thường vi phạm, đó là trộm cướp, bạo lực, ước muốn xấu (Mc 7,21-22). Chúa Giêsu bảo là hãy dứt khoát “chặt đi” bất kỳ sự vật, người hoặc hoàn cảnh nào có thể là dịp tội cho ta. Đó là ý nghĩa của điều mà Phúc Âm gọi là “từ bỏ chính mình” (x. Mc 8,34).
Tay mắt và chân là thứ mà ta có từng đôi, mà nếu mất đi một thì cũng không đến nỗi tàn phế. Việc hài tên chúng lần lượt từng cái một là một kiểu nói hùng biện có tác dụng mạnh đối với người nghe (Fiches Dominicales). Tay mắt và chân tượng trưng cho tất cả các dịp tội mà một Kitô hữu có thể khám phá nơi bản thân hoặc trong các quan hệ bên ngoài. “Chặt bỏ” một tật xấu một thói quen, “cắt đứt” một mối liên hệ nguy hiểm. Tính dữ dội biểu lộ nơi thái độ chọn lựa dứt khoát và quyết liệt với tội lỗi.
Cũng như người bệnh, phải phẫu thuật, phải cắt bỏ khối u, cắt bỏ phần thân thể nhiễm độc để bảo toàn mạng sống, Chúa bảo chúng ta phải quyết liệt với tội lỗi cho dù phải “chặt tay, chặt chân, móc mắt”. Chúamuốn nhấn mạnh đến giá trị tuyệt đối của “sự sống”, của “Nước Thiên Chúa”, đó là tiêu chuẩn tối hậu của mọi chọn lựa của con người.Biết bao nhiêu người đã chịu thiệt thòi, thậm chí dám chấp nhận cái chết vì trung thành với tất cả các đòi hỏi “dữ dội” của Tin Mừng.
Đời sống Kitô hữu cần được cắt xén, gột rửa, từ bỏ để tăng trưởng, sinh nhiều hoa trái “Nhánh nào không sinh quả thì Thiên Chúa chặt bỏ, còn nhánh nào sinh quả thì Ngài tỉa sạch để nó sinh quả nhiều hơn” (Ga 15,1-2).
Có những lời dạy của Tin Mừng, mới nghe qua thì rất “nhẹ nhàng”, nhưng gẫm sâu hơn lại thấy vô cùng dữ dội, ví dụ: “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14, 26). “Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được” (Mt 6, 24); “Anh em đã nghe Luật dạy người xưa rằng: ‘Chớ giết người’; ai giết người thì đáng bị đưa ra toà. Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: Ai giận anh em mình, thì đáng bị đưa ra toà. Ai mắng anh em mình là đồ ngốc, thì đáng bị đưa ra trước Thượng Hội Đồng. Còn ai chửi anh em mình là quân phản đạo thì đáng bị lửa hoả ngục thiêu đốt” (Mt 5, 21-22); “Anh em đã nghe Luật dạy rằng: ‘Chớ ngoại tình’. Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: ai nhìn người phụ nữ mà thèm muốn, thì lòng đã ngoại tình với người ấy rồi” (Mt 5, 27-28); “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha thứ đến mấy lần? Có phải bảy lần không? Đức Giêsu đáp: ‘Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy” (Mt 18, 21-22); “Anh em đã nghe Luật dạy rằng: ‘Mắt đền mắt răng đền răng’. Còn Thầy, Thầy bảo anh em: đừng chống cự người ác, trái lại nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa. Nếu ai muốn kiện anh để lấy áo trong của anh, thì hãy để cho nó lấy cả áo ngoài…” (Mt 5, 38-40). Hoặc: “Anh em đã nghe Luật dạy: ‘Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù’. Con Thầy. Thầy bảo anh em: Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em…”(Mt 5, 43-44).
Tin Mừng dữ dội là do sự đòi hỏi vô cùng của sự hoàn thiện và tình thương của Cha trên trời mà các môn đệ Chúa Giêsu, vốn là những con người yếu đuối và tội lỗi, phải noi theo (x. Mt 5, 48 và Lc 6, 36). Giáo lý Tin Mừng không hề kêu gọi bạo lực nhưng nó đòi hỏi người tín hữu phải quyết liệt với mình, làm mạnh với mình, dám dùng “bạo lực” với mình, nếu nói được như thế, bởi lẽ nó bắt ta đi ngược với xu hướng tội lỗi vốn ăn sâu trong ta, đi ngược với sự khôn ngoan thế gian nữa. (Lm Nguyễn Hồng Giáo).
Gương xấu và làm dịp tội cho người khác gây tai hại và nguy hiểm vô cùng. Cả hai đều đáng khinh đáng ghét ở đời này và lãnh án phạt nặng nề đời sau. Phải tránh gương mù gương xấu. Mỗi người có thể gây dịp tội khiến người khác sa ngã, và đôi khi thân xác mình lại có thể là dịp tội cho chính mình. Càng tránh dịp tội, càng ít phạm tội.
Có câu chuyện ngụ ngôn “Đại hội cái búa” kể về nỗi lo sợ của các loại cây trong rừng, từ cây cổ thụ cho đến những cây nhỏ đều sợ Cái Búa của người đốn cây. Hễ búa đi đến đâu là là cây cối đều ngã rạp đến đó.
Một hôm, cây cối họp đại hội, bàn cách đối phó với Cái Búa. Để chứng tỏ rằng việc làm của tất cả cây rừng là công khai, và Búa cũng được mời tham dự Đại hội này.
Sau một lúc bàn bạc sôi nổi, Đại hội đi đến kết luận: Cương quyết không cho Búa bất kỳ một khúc gỗ nào để làm cán cả. Búa mà không có cán thì làm được việc gì bây giờ. Tất cả cây rừng từ nhỏ đến lớn đều hoan hỉ về quyết định này. Dù một khúc gỗ cũng không cho!
Bấy giờ, Búa đưa tay xin phát biểu với giọng nài nỉ đáng thương: Xin quý vị niệm tình, thân tôi mà không có cán như người tật nguyền không tay chân, xin hãy cho tôi một lần này nữa thôi, tôi sẽ chỉ dùng Búa vào những việc tốt, tôi chỉ chặt những gai góc làm vướng chân quý vị mà thôi!
Trước lời thỉnh cầu tội nghiệp của Búa, cả Đại hội liền có sự chia rẽ vì khác quan điểm. Hội nghị phải đi đến việc biểu quyết lại. Kết quả là đa số bằng lòng cấp cho Búa một khúc gỗ duy nhất làm cán. Nhưng hỡi ôi! Khi Búa đã có cán rồi, nó bèn lần lượt đốn hết những cây trong rừng, từ cây non cho đến cây cổ thụ.
Bạn chỉ cần cho tội ác một cơ hội thôi, là bạn sẽ hối tiếc cả cuộc đời! Tội lỗi huỷ hoại đời người như sự hung hãn của núi lửa. Tội lỗi tàn phá cơ thể như bệnh ung thư. Tội lỗi gây hậu quả lâu dài như những đổ vỡ trong Gia đình, hầu như không bao giờ hàn gắn được!
Bạn đừng cho tội ác một cơ hội nào hoành hành, dù chỉ là một một sự dễ dàng cỏn con. Hãy chống trả, hãy cự tuyệt và tránh xa nó! “Đừng để ma quỷ lợi dụng!” (Ep 4, 27).
Cái xấu có khả năng lây lan rất nhanh. Tiếp cận với lời “dữ dội” của Tin Mừng sẽ giúp bạn tránh xa dịp tội và gương xấu. Nhờ đó, bạn sẽ làm chủ những đam mê như vui, buồn, sợ, giận, yêu, ghét, ham muốn trong mọi mối tương quan.
Cái đẹp, cái tốt, cái chân thật, thường loan truyềntheo chiều rộng và chiều xa. Sống Tin Mừng giúp bạn đem đến cho cuộc đời những nét đẹp, cuộc sống thêm ý nhị đậm đà và nhiều niềm vui hạnh phúc hơn.
Lm. Giuse Nguyễn Hữu An

 

SUY NIỆM 4: KITÔ HỮU TRƯỚC ĐIỀU THIỆN VÀ ĐIỀU ÁC


Tin nhận Đức Kitô không chỉ là đi theo Ngài đến những nơi mà Ngài đã đi qua, mà còn là tham dự vào cách sống của Ngài, tức là thực thi giáo huấn của Ngài. Cụ thể giáo huấn của Ngài hôm nay là giáo huấn về điều thiện và điều ác.
– Chúa Giêsu đề cao giá trị các việc thiện, dù việc thiện ấy do bất cứ ai làm và nhỏ đến đâu đi nữa. Ngày nay, người ta lên án nhiều về mọi hình thức độc quyền: độc quyền về điện nước, độc quyền về xăng dầu, độc quyền về sách giáo khoa,… Những thứ độc quyền này đã và đang hành hạ người dân và làm tê liệt sự phát triển về kinh tế, giáo dục và nhiều lĩnh vực khác nữa. Trong đời sống tôn giáo cũng có một thứ độc quyền mà Chúa Giêsu mạnh mẽ đả phá, đó là độc quyền về ơn sủng, độc quyền làm điều thiện.
Đây là một vấn đề rất phổ biến trong lịch sử Dân Thánh. Câu chuyện về ông Giôsuê trong Cựu Ước và ông Gioan trong Tân Ước mà Phụng vụ Lời Chúa hôm nay trưng dẫn cho ta thấy điều này. Sau khi được báo cáo cho biết có những người trong trại đã nói tiên tri, ông Giôsuê rất lấy làm khó chịu và bẩm báo sự việc cho ông Môsê (x. Ds 11,26-28). Cứ theo lời lẽ ông nói, thì ông muốn việc nói tiên tri là độc quyền của một số người nhất định, chứ không phải ai muốn nói là nói.
Tương tự, khi thấy một số người mặc dù không thuộc nhóm các môn đệ của Chúa Giêsu mà lại ra tay trừ quỷ, ông Gioan tìm mọi cách để can ngăn. Ông hãnh diện về việc này và kể công với Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, có người lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn cấm, vì người ấy không theo chúng ta” (Mc 9,38). Cứ ngỡ sẽ được Chúa Giêsu khen, ai ngờ ông bị Chúa Giêsu “sửa lưng”: “Đừng ngăn cản người ta, vì không ai lấy danh nghĩa Thầy mà làm phép lạ, rồi sau đó lại nói xấu về Thầy” (Mc 9,39). Rất rõ ràng, quan điểm của Chúa Giêsu là việc tốt, việc thiện, việc lành do bất cứ ai làm nhân danh Ngài đều có giá trị.
Hơn thế nữa, một việc tốt, việc lành, nhất là việc phục vụ anh chị em đồng loại, dù nhỏ bé tầm thường đến mấy vẫn không mất công phúc: “Thầy bảo thật anh em, ai cho anh em uống một chén nước vì lẽ anh em thuộc về Đấng Kitô, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu” (Mc 9,41). Ta có thể cho nhiều hay cho ít, điều đó không quan trọng. Ðiều quan trọng là ta đã cho “như thế nào”, bao nhiêu tình yêu mến được đặt vào nghĩa cử mà ta làm cho người khác. Ðôi khi chỉ cần cho một chén nước lã mà lại được ghi công. “Cho một chén nước lã” là một cử chỉ tầm thường, nhỏ bé, song lại lớn lao trước mắt Thiên Chúa khi được thực hiện nhân danh Người, nghĩa là thực hiện vì lòng yêu thương. Giá trị của nó còn nằm ở chỗ “làm cho những kẻ bé mọn là làm cho chính Chúa” (x. Mt 25,40). Đây là một mạc khải đầy bất ngờ. Bất ngờ vì chính Chúa Giêsu đã “đồng hoá” mình với những kẻ thấp hèn bé mọn. Từ nay, việc bái ái yêu thương mà ta làm cho anh em đồng loại nhân danh Chúa, nhất là cho những kẻ bé nhỏ, không chỉ đơn thuần là việc thuộc về “đức ái đối nhân”, tức là việc nhân ái giữa người với người; mà, hơn thế, còn là việc thể hiện “đức ái đối thần”, tức là việc yêu thương đối với chính Chúa. Cái phúc cái phần ấy thế mà được nhân lên gấp bội.
– Về việc tốt việc thiện là vậy, còn về việc xấu việc ác thì sao? Cũng trong chiều hướng trên, Chúa Giêsu cảnh tỉnh chúng ta trước những việc xấu việc ác dù nhỏ. Nhất là làm cớ, hay là làm gương xấu cho những kẻ bé mọn sa ngã là tội lớn, tội đáng “buộc cối đá vào cổ mà ném xuống biển”. “Buộc cối đá vào cổ mà ném xuống biển” là cầm chắc cái chết, dù có là vận động viên bơi lội, vì không còn trồi lên được. Đây là một trong hai hình phạt nặng nề đối với người Dothái thời bấy giờ. Qua giáo huấn này, Chúa Giêsu muốn đặc biệt lưu tâm đối với các bậc cha mẹ, thầy cô, bề trên,… là những người có trách nhiệm giáo dục hướng dẫn người khác.
Không chỉ dừng lại ở đó, Chúa Giêsu còn mời gọi chúng ta can đảm và dứt khoát tránh chiều theo những cám dỗ, những thói hư tật xấu làm cho chính mình sa ngã. Dứt khoát với sự xấu, sự tội cũng giống như chặt tay, chặt chân, móc mắt… nghĩa là phải sẵn sàng hy sinh.
“Mắt” đối với ngưới Do thái, là cửa ngõ của con tim, là lối vào của tâm hồn (gần với quan niệm của người Việt Nam: mắt là cửa sổ tâm hồn). Tội tư tưởng thường đến từ đôi mắt. Cũng theo quan niệm của người Dothái, “tay chân” diễn tả hành động. “Chặt tay chặt chân” nghĩa là phải dứt khoát với các duyên cớ dẫn đến hành động tội lỗi. Tuy nhiên, kinh nghiệm cho ta thấy rằng dứt khoát với tội lỗi không dễ chút nào. Tội lỗi một khi đã thấm vào người, nó trở nên như một phần bản thân. Dứt bỏ nó cũng đau đớn như chính những chi thể trong thân thể bị chặt bỏ, cắt lìa. Ta hãy xem những người bị nghiện ngập ma tuý chẳng hạn. Cơn nghiện vật vã giày vò tưởng chết đi được. Vì đối với người nghiện, ma tuý trở thành một phần thiết thân của đời sống, đến nỗi khi phải dứt lìa, họ đau đớn khổ sở như thể đánh mất chính sự sống của họ vậy.
Đặt mình trước giáo huấn của Chúa Giêsu hôm nay, chúng ta được mời gọi có những phản tỉnh nào? Đối với những điều thiện tôi đã bỏ qua không làm, hay làm không ý thức: tôi đã đánh mất bao nhiêu cơ hội để làm điều thiện, vì cho rằng đó là điều nhỏ? Bao nhiêu lần tôi làm điều thiện, điều tốt mà tôi không ý thức làm vì danh Chúa Kitô?
Đối với những điều xấu, điều tội: bao nhiêu lần tôi đã tích lũy án phạt vì đã làm cớ cho người khác vấp phạm, sa ngã? Bao nhiêu lần tôi đã thiếu dứt khoát đối với các dịp tội và đã chiều theo cám dỗ để rồi sa ngã phạm tội đều đều?
Xin Chúa giúp mỗi người chúng ta biết thành tâm kiểm thảo mình mỗi ngày và can đảm điều chỉnh lại lối sống của mình cho phù hợp với giáo huấn của Tin Mừng hôm nay. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Thành Long

SUY NIỆM 5: CÙNG NHAU TRỪ QUỶ VÀ THẦN TƯỢNG


Trong bài Tin Mừng hôm nay, thánh Máccô tập hợp những lời giảng dạy khác nhau của Chúa Giêsu về những điều cần thiết để trở thành người môn đệ đích thực của Người. Qua bài Tin Mừng này, chúng ta có thể thấy Chúa Giêsu nói đến hai điều căn bản:
Điều thứ nhất, phải cẩn thận để không mang “đầu óc phe nhóm”. Hẳn Gioan và các tông đồ khác đã không bằng lòng khi thấy một người không thuộc nhóm Mười Hai, cũng không ở trong nhóm những người theo Chúa, nhưng đã nhân danh Chúa mà trừ quỷ. Có lẽ các tông đồ cho rằng, người này không theo Thầy Giêsu, nên đương nhiên anh ta không có quyền lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Vì thế, các ông đã lên tiếng ngăn cấm.
Phe nhóm, cục bộ là não trạng dễ có trong khuynh hướng tự nhiên của chúng ta. Nó cho thấy một sự ích kỷ ngấm ngầm, không chỉ đến từ việc muốn bảo vệ quyền lợi của phe nhóm mình, nhưng còn muốn đặt ranh giới để loại trừ người khác. Và Chúa Giêsu mời gọi hãy có một con tim quảng đại và một tinh thần cởi mở. Người môn đệ đích thực phải là người nhạy bén với những hoạt động của Chúa Thánh Thần trong thế giới. Chúa Thánh Thần hoạt động tự do như cơn gió “muốn thổi đâu thì thổi”. Người không bị kiểm soát bởi bất cứ nhóm người nào, cũng chẳng bị giới hạn bởi bất cứ biên giới nào, dù là Giáo Hội.
Có lẽ chúng ta đã từng một lần nghe nói “ngoài Giáo Hội, không có ơn cứu độ”, có nghĩa là chỉ những ai được rửa tội mới được cứu độ. Đó là một thành kiến sai lầm. Trong sách Ngôn sứ Gio-en, Chúa nói: “Ta sẽ đổ thần khí Ta trên hết thảy người phàm” (3,1); và thánh Phaolô công bố rằng: “Thiên Chúa muốn cho mọi người được cứu độ và nhận biết chân lý” (1 Tm 2,4). Như vậy, khi đóng khung Thiên Chúa trong phạm vi Giáo Hội là chúng ta đang ngăn cản người khác đón nhận ơn cứu độ phổ quát mà Thiên Chúa muốn dành cho họ. Và khi chúng ta tự khép mình lại trước những điều thiện hảo Thiên Chúa làm cho những người không cùng niềm tin với chúng ta, là chúng ta đang tự làm cho mình nghèo nàn đi trước tình yêu của Người.
Hôm nay, Chúa Giêsu nói với các tông đồ: “Ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta”. Như vậy, điều quan trọng không phải người đó là ai, nhưng người đó đã làm gì, và làm với tinh thần nào. Thực tế xã hội và cuộc sống cho chúng ta thấy có rất nhiều người không phải là Kitô hữu, nhưng đã dành trọn cuộc đời mình để đấu tranh cho công lý và hòa bình. Dù không biết Chúa Giêsu, nhưng họ đã sống theo tinh thần của Người. Họ cũng ra tay “trừ quỷ”. Đó là những “con quỷ” bất công, bạo lực, phân biệt chủng tộc, những “con quỷ” đang gieo rắc chiến tranh và thù hận chỉ vì sức mạnh của đồng tiền,... Hay gần chúng ta hơn, trong gia đình và bên cạnh chúng ta, luôn có những người vẫn đang âm thầm “trừ quỷ”, những con quỷ gây chia rẽ, ghen tị, dối trá, bất hòa, thờ ơ, lười biếng,... Sống tình yêu Chúa và hướng về những điều thiện hảo, đó là ơn gọi mà Chúa dành cho hết mọi người, dù họ có nhận biết Người hay không.
Điều cần thiết thứ hai để người môn đệ thuộc trọn về Chúa Giêsu và vương quốc của Người, đó là hành động trong yêu thương và bác ái, và thái độ dứt khoát trước tất cả những gì làm cho họ xa lìa Thiên Chúa.
Trong phần thứ hai của Tin Mừng, chúng ta nghe Chúa Giêsu nói đến những hành động rất mạnh, thậm chí có phần bạo lực, như ném xuống biển, chặt tay, chặt chân, móc mắt của mình. Dĩ nhiên, chúng ta không nên hiểu những lời này theo nghĩa đen. Không phải bàn tay, bàn chân hay con mắt dẫn chúng ta đến tội lỗi, mà là những gì diễn ra trong tư tưởng, trong tâm trí của chúng ta. Chúa Giêsu muốn nói với chúng ta rằng có những thứ mà chúng ta phải ném cho xa, phải cắt, phải vứt bỏ đi trong cuộc đời của chúng ta. Những thứ đó dù có quý giá với chúng ta như con mắt, dù có hữu dụng cho chúng ta như tay, chân, nhưng nếu chúng trở thành cớ khiến chúng ta phạm tội, thì chúng ta phải can đảm cắt bỏ.
Ước gì cả cuộc đời chúng ta là một cuộc chiến đấu liên lỉ để nhổ tận gốc khỏi chúng ta mọi thứ ngăn cản chúng ta mở lòng ra với Thiên Chúa và với anh chị em mình. Khi đó, sẽ không còn chuyện “phe nhóm” nữa, mà là một đại gia đình của những người tuyên xưng Thiên Chúa-Tình Yêu qua cuộc sống và hành động của mình. Và ước gì chúng ta luôn biết liên kết và hiệp nhất với nhau trong sự đa dạng của mình, để làm phong phú cuộc sống mà Thiên Chúa ban tặng cho chúng ta. Vì chúng ta chỉ trở thành môn đệ đích thực của Chúa khi chúng ta biết sống cho Chúa và cho tha nhân.
Lm. Giuse Vũ Thái Hòa

 

SUY NIỆM 6: ÐỂ TRỞ NÊN MÔN ÐỆ ĐÍCH THỰC

 

Ðừng nghĩ rằng mình có quyền ưu tiên
Khi thánh Mác-cô viết cho các độc giả của mình, Nhóm Mười Hai đã phân tán, một vài người đã qua đời. Tuy vậy, cộng đoàn được thành lập xưa kia quanh Ðức Giê-su vẫn là kiểu mẫu cho mọi cộng đoàn. Qua trình thuật, thánh Mác-cô nhắc lại cho các tín hữu thời ấy về cách sống họ phải có với nhau cũng như về mối tương quan của họ với thế giới bên ngoài: không được tự cho mình quyền ưu tiên trên người khác, việc phục vụ, sự bình an.
Kẻ trừ quỷ
Câu chuyện khởi đầu với đề nghị của ông Gio-an về việc có người không ở trong hàng ngũ môn đệ mà lại lấy danh Ðức Giê-su để trừ quỷ. Các môn đệ muốn xin Thầy cấm không cho người ấy làm như vậy.
Ðề nghị này diễn tả tham vọng của một số người trong dân Chúa muốn có những đặc quyền và độc quyền, kể cả quyền trừ quỷ. Ðức Giê-su cho thấy thái độ ngược lại: Người luôn hướng ra ngoài những biên giới hữu hình, những cơ chế, với mục đích làm cho việc phục vụ được mở rộng và đạt được hiệu quả tối đa. Xét cho cùng, sự hiện diện của Ðức Giê-su cũng như của Hội Thánh chính là dẹp tan sức mạnh của Xa-tan để Nước Thiên Chúa được lan rộng. Chỉ có những ai kết hiệp với Ðức Kitô, Ðấng duy nhất đã chiến thắng ma quỷ, mới có thể làm được công việc này.
Do đó, thay vì cấm đoán, Ðức Giê-su đã dạy các môn đệ hãy biết trân trọng và cộng tác với những người, cách này cách khác, đang làm cho Nước Thiên Chúa được lan rộng thêm. Những người này có thể không thuộc vào số những môn đệ của Ðức Kitô, nhưng vẫn có thể là những cộng tác viên của Người: “Ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta.”
Ngoài ra, theo tác giả Tin Mừng thứ hai, Thần Khí được ban tặng cho hết mọi người và không cơ cấu nào có thể ràng buộc Thần Khí của Ðấng Phục Sinh: Người là Ðấng vượt lên trên mọi cộng đoàn nhân loại, mọi hoạt động xã hội, mọi gia đình tôn giáo. Thần Khí luôn chống lại mọi hình thức địa phương hóa Hội Thánh, mọi ý định muốn trói buộc sự năng động mà Người là nguồn mạch.
Chính vì vậy, người môn đệ Ðức Kitô không thể viện cớ bảo đảm sự chính thống để rồi đồng hóa sự thuộc về Ðức Kitô với một quan niệm loại trừ, gạt bỏ hết những ai không cùng niềm tin với mình. Nước Thiên Chúa không chỉ ở đây hay ở đó, nhưng ở bất cứ nơi đâu có những con người thiện chí.
“Ai cho anh em uống một chén nước…”
Người Kitô hữu là đại diện của Ðức Kitô. Ðây là một trách nhiệm cao cả. Tuy nhiên, ở đây, trong câu nói của Ðức Giê-su, người môn đệ là cả một cộng đoàm trở nên bé nhỏ, và do đó là người phục vụ chứ không phải là người lãnh đạo. Tuy thế, trong cộng đoàn cũng như nơi từng người, Ðức Giê-su vẫn luôn hiện diện. Người môn đệ nhỏ bé nhất vẫn là tượng trưng cho Ðức Kitô. Phẩm giá cao quý này đòi buộc họ phải sống đúng theo Ðức Giê-su mong muốn, đồng thời cũng buộc người khác phải nhìn người môn đệ ấy là chính Ðức Kitô.
“… Làm cho một trong những kẻ bé mọn sa ngã…”
Ðó là làm cớ cho người khác lung lạc trong việc gắn bó với Ðức Kitô. Hành động này đi ngược với việc phục vụ, đón tiếp, và xây dựng bình an. Ðây là tội nặng và đáng chịu hình phạt nặng nề: chịu cột cối đá vào cổ và quăng xuống biển.
Trong Tin Mừng, các kẻ bé mọn có thể hiểu là những người hèn kém, ít học, bị coi thường. Còn trong đời sống Kitô hữu, kẻ bé mọn là những người có lòng tin yếu kém, ít am hiểu. Thái độ nghiêm khắc của Ðức Giê-su nói lên lòng kính trọng và mối ưu tư Người dành cho loại người này. Qua đấy, Ðức Giê-su cũng muốn tố cáo thái độ độc quyền của những thủ lãnh tôn giáo: giải thích Kinh Thánh, đóng cửa không cho những kẻ muốn vào. Theo Ðức Giê-su, hành động này là sự huỷ hoại chính mình khi huỷ hoại người khác, bởi vì làm như thế là tự cho mình quyền nắm giữ Thần Khí và có quyền tự do làm bất cứ điều gì theo ý mình.
Tiếp đến, Ðức Giê-su nói đến sự trầm trọng của gương xấu theo mối nguy mà nó gây ra cho mỗi người. Các chi thể của con người như tay, chân, mắt, mũi, v.v… là những bộ phận cho phép con người hoạt động và tạo nên những mối tương quan. Con người phải điều khiển những hoạt động và tương quan của mình để tạo nên sự sống, chứ không phải gây ra tội lỗi hay sự chết. Ðây là một lựa chọn có giá trị tuyệt đối: người ta không thể coi bất cứ điều gì có tầm quan trọng hơn sự sống – sự sống vĩnh cửu. Ðiều gì đi ngược với sự sống này, phải bị loại bỏ dứt khoát.
Dĩ nhiên, câu nói của Ðức Giê-su không thể hiểu theo nghĩa chặt. Ðàng khác, cũng thật là vô ích khi cố tìm xem những tội nào mà tay, chân hay mắt có thể là cơ hội. Mà giả như có cắt bỏ những phần thân thể này cũng không loại trừ được nguy hiểm.
Qua khẳng định này, Ðức Giê-su muốn nhấn mạnh đến việc chọn lựa, và người ta phải đặt sự sống vĩnh cửu lên trên mọi giá trị khác, kể cả những gì thân thiết nhất. Như vậy, trong suốt bản văn này, vấn đề được nêu lên cho người môn đệ Ðức Kitô là: cuộc sống và hành động của họ có làm cho họ, và cho người khác, được sống hay phải chết?
Thuộc về Ðức Kitô
Bài Tin Mừng hôm nay đề ra cho chúng ta hai sứ điệp:
Sứ điệp thứ nhất
Người xua đuổi quỷ là người tốt; họ là đối thủ hữu hiệu chống lại cái ác, và do vậy, họ được liên kết cách thực sự với Ðức Kitô. Có thể gặp thấy những người này ở khắp nơi, kể cả ở ngoài số những môn đệ chính thức của Ðức Kitô.
Nét đặc trưng của người môn đệ Ðức Kitô là không được ngăn cản những người này hoạt động, viện cớ rằng họ không nhận quyền từ Ðức Kitô.
Sứ điệp thứ hai
Ðức Giê-su yêu cầu chúng ta phải là những người trung tín đến mức phải loại trừ tất cả những gì gây trở ngại cho việc gắn bó với Người. Những ai nghĩ rằng bình an và sự công chính của Thiên Chúa là điều có thể thực hiện, cho dù phải trả giá là một cái chân hay một con mắt, những người ấy trở thành anh hùng trong lịch sử nhân loại. Ðây không phải là trường hợp những người quá bận tâm để cứu lấy những đồ đạc của mình, và được đánh đổi bằng một vài thoả hiệp.
Chúng ta hiểu rằng hai sứ điệp này không dễ thực hiện. Tuy nhiên, trong lý thuyết, nó cũng cho chúng ta cảm thấy vui thích. Sứ điệp thứ nhất phù hợp với tinh thần thoáng đạt, bao dung mà con người ngày nay đang hướng đến. Sứ điệp thứ hai phù hợp với tính trung thực đang được khuyến khích khắp nơi.
Nhưng phải chăng Ðức Giê-su chỉ nói với chúng ta như thế?
Ðể ý một chút, ta nhận ra một điểm chung: thuộc về Ðức Kitô. Kẻ trừ quỷ phải “nhân danh Ðức Giê-su”, kẻ bé nhỏ nhận ly nước “vì thuộc về Ðức Kitô” và kẻ có những chọn lựa là để “vào trong Nước Thiên Chúa”.
Như thế, trong mọi hoạt động, dù ăn, dù uống, dù làm việc gì, ta cũng phải nhận ra dấu vết của Thiên Chúa và của Ðức Giê-su, Con Thiên Chúa. Chúng ta phải để cho ngọn lửa Thánh Thần thanh luyện các phán đoán và cách ứng xử của chúng ta. Nhờ đó, chúng ta nhận ra cách tích cực nơi chính mình và nơi người khác – dù người ấy còn xa lạ với Kitô giáo – dấu chỉ của Thần Khí Ðức Giê-su. Thần Khí luôn mời gọi chúng ta sống thánh hơn, và do đó, tinh thần thoáng đạt hơn. Thánh Kinh luôn mời gọi chúng ta chân thành hơn, và như vậy, tự do hơn…
Giuse Nguyễn Cao Luật, OP

SUY NIỆM 7: NHÂN ÁI TRONG THỰC HÀNH

 
Thánh Phaolô đã từng phát biểu, ‘Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu…, tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả… nhưng vui khi thấy điều chân thật’ (1 Cr 13:4-7), phải chăng qua bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu muốn đề cập cách thực tế tới các đặc tính của đức mến này, cũng như coi chúng không chỉ như thuộc tính của con người, mà còn áp dụng cho cả Thiên Chúa nhân ái nữa?
‘­Đức mến tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả!’ Sự khác biệt giữa môn đệ Gio-an và thầy Giêsu không chỉ hệ tại nơi hành động ngăn cản hay đừng ngăn cản một việc thiện không rõ mục đích, ‘có người lấy danh Thầy mà trừ quỉ’. Sự khác biệt lớn giữa hai người là ở chỗ, Thầy Giêsu có lòng nhân còn Gio-an thì không. Môn đệ của một Đấng Kitô nhân ái và hay xót thương không thể là người hành động thế này hay thế khác, nhưng phải là người có lòng nhân. Bao lâu còn khắt khe, xét nét… thậm chí lên án người anh em trong cách cư xử của họ, thì chưa đáng coi mình là môn đệ chân chính của Đức Kitô. “Ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta”; trước một việc thiện, dù nhỏ nhất hay xuất phát từ một con người bất xứng nhất, Tin Mừng không những đòi ta có thái độ khoan nhượng, mà còn đòi phải đón lấy như một sự ủng hộ tích cực. Trong tinh thần đó, Don Bosco, vị thánh hết lòng yêu thương giới trẻ, đã lên tiếng: “Hãy yêu mến những gì trẻ yêu thích”, hay “Các con cứ việc la hét chơi đùa thỏa thích… miễn là đừng phạm tội”. Cũng trong tin tưởng và hy vọng của Tin Mừng mà ta nhận ra giá trị to lớn của các việc phục vụ thường ngày, dầu nhỏ bé nhất… như ‘cho người anh em uống một chén nước lã’. Đương nhiên ‘vì lẽ anh em thuộc về đấng Kitô’ được hiểu là nhân danh lòng nhân ái xót thương vô biên của Thiên Chúa ‘được tỏ hiện nơi Đức Kitô Giêsu’.
‘Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu’; chính trong đức mến đối thần này mà ta nhận ra sự trầm trọng của cái gọi là ‘làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin đây phải sa ngã’, trầm trọng tới độ, trong cách nói ngoa ngữ của người Do Thái, ‘thà buộc cối đá lớn vào cổ mà ném xuống biển còn hơn’. Cũng vậy để tránh dịp tội, nếu cần, ta cũng phải sẵn sàng hy sinh mất mát tất cả, ‘thà chặt tay, chặt chân, móc mắt…’ Trong thư thứ nhất gửi giáo đoàn Cô-rin-tô, khi bàn về vấn đề ăn thịt cúng (chương 8), Phao-lô cho chúng ta thấy, vì đức mến, ông đã tự buộc mình vào sự từ bỏ quyết liệt như thế nào; “Nếu của ăn mà làm cớ cho anh em tôi sa ngã, thì tôi sẽ không bao giờ ăn thịt nữa, để khỏi làm cớ cho anh em tôi sa ngã” (1 Cr 8:13). Và lý lẽ ông đưa ra cũng rất thuyết phục: “Thế là sự hiểu biết của bạn làm hư mất một người yếu đuối, một người anh em mà đức Kitô đã chịu chết để cứu chuộc! Như vậy, phạm đến anh em và làm tổn thương lương tâm yếu đuối của họ là phạm đến đức Kitô!” (câu 11-12).
Như vậy theo Phao-lô, Đấng đã tôn trọng sự yếu đuối của con người tội lỗi trước hết lại là chính Thiên Chúa xót thương. Cái chết tự hiến của Giêsu – Con Một Ngài cho thấy Thiên Chúa đã nhẫn nhục và hiền hậu trước sự yếu hèn của từng người chúng ta như thế nào. Và còn hơn cả ‘chặt tay, chặt chân, móc mắt…’, còn hơn cả ‘không bao giờ ăn thịt nữa’, Thiên Chúa đã trao nộp chính người Con Một chí ái để chết trên thập giá vì chúng ta (xem Ga 3:16). Mạch văn của Phao-lô cũng cho chúng ta hiểu rằng, ‘làm cớ sa ngã’ không chỉ mang nội dung làm gương mù gương xấu trong lãnh vực luân lý, mà còn hàm cả Tin Mừng và thần học nữa. “Ai làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin đây phải sa ngã’, câu xác quyết này của Đức Giêsu rõ ràng chất chứa nội dung đức mến nhân ái của Tin Mừng khi chính Người tự giời thiệu mình như sau, ‘không bẻ gẫy cây lau bị dập, khộng giập tắt tim đèn còn khói’ (Mt 12:20). Nếu Thiên Chúa nhân ái đã thà hy sinh Con Một mình để cứu lấy nhân loại tội lỗi, trước cả khi họ hoán cải để trở nên hoàn thiện, thì tôi là ai mà dám nhân danh sự thánh thiện, công chính, đạo đức hay hiểu biết của mình để loại bỏ người anh em? Làm như thế là tôi đang gây cớ vấp phạm, ‘làm tổn thương lương tâm yếu đuối của người anh em’. Chỉ cần nhìn vào thái độ Đức Giêsu cư xử với người phụ nữ Sa-ma-ri thấp kém bên bờ giếng Gia-cóp, khi kêu mời bà hãy kín múc Nước Hằng Sống bất chấp tình trạng sống chung chạ của chị (Gio-an chương 4), là tôi hiểu ra ngay ‘đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu’ phải như thế nào. Trong môi trường Tin Mừng chân chính, ‘kẻ bé mọn đang tin’ phải được trân trọng và bảo vệ hơn hết. Do đó tôi không được phép nhân danh bất cứ giá trị nào, dầu lớn lao tới mấy, để kết án hay loại trừ họ.
Nếu tôi muốn trở nên mục tử nhân lành như Đức Kitô mong ước, bài học nhân ái này dứt khoát phải được tôi thuộc lòng, và tôi cũng mơ ước được cùng các anh em tiến bước và phục vụ trong một Hội Thánh nhân ái.
Lạy Chúa Giêsu nhân ái! Có lẽ còn lâu con mới hiểu thấu lòng nhân ái của Chúa, cũng như phải sống đức mến thần linh này với hết mọi người ra sao. Trong công tác mục vụ, xin cho con nằm lòng câu xác quyết của Phao-lô: “Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến… thì chẳng ích gì cho tôi” (1Cr 13:1-3); chỉ như thế con mới thực sự dõi theo bước chân của vị Mục Tử Nhân Hậu. Amen.
Lm. Gioan Nguyễn Văn Ty SDB

SUY NIỆM 8: KHỔ CHẾ VỚI BẢN THÂN 

Thành công nào cũng đòi phải trả giá bằng hy sinh, bằng khổ luyện. Vì qua gian khổ mới tới vinh quang. Đôi khi muốn đạt được mục đích người ta phải từ bỏ rất nhiều, kể cả niềm vui và đam mê.
Trong kỳ Sea Games 2015 người ta ca ngợi một siêu kình ngư Nguyễn Thị Ánh Viên. Cô đã đạt được 8 HCV cá nhân. Với kỳ tích này cô đã trở thành thần tượng của nhiều người. Vinh quang này cô đã phải đánh đổi và hy sinh hầu hết những niềm vui bình dị đời thường của thời tuổi trẻ.
Không sử dụng internet, không điện thoại, không face book, thậm chí xe máy cũng chưa biết đi và hơn cả là những chuyến xa nhà dài dằng dặc khiến cô nhiều lần nhớ nhà rơi nước mắt. Một ngày Ánh Viên phải bơi từ 20-25 cây số với nhiều tốc độ và “biến thiên” khác nhau. Khối lượng bài tập được phân chia trong hai buổi/ngày, thời gian còn lại, Ánh Viên tiếp tục rèn thể lực với việc tập tạ.
Quả đúng như người ta nói: muốn có vinh quang cần phải hy sinh nhiều thứ. Một em bé muốn thành bác sĩ, kỹ sư phải hy sinh thời giờ vui chơi để học tập. Một bác sĩ muốn giỏi phải hy sinh thời gian để trau dồi kiến thức. Một nghệ sỹ muốn thành danh phải dày công khổ luyện. Một linh mục muốn nên giống Chúa thì phải từ bỏ rất nhiều mới mong trở thành mục tử như lòng Chúa mong ước.
Và hôm nay Chúa Giê-su bảo muốn vào Nước Trời thì cũng phải nghiêm khắc với chính mình qua việc rèn luyện bản thân. Rèn luyện để sống khổ chế hy sinh. Rèn luyện để sống gương mẫu trước tha nhân. Rèn luyện đến mực tuyệt đối nghiêm khắc với bản thân. Có khi còn phải hy sinh cả một phần thân thể như : “Nếu tay anh làm cớ cho anh sa ngã thì chặt nó đi ; thà cụt một tay mà được vào cõi sống còn hơn là có đủ hai tay mà phải sa hoả ngục, phải vào lửa không hề tắt. Nếu chân anh làm cớ cho anh sa ngã thì chặt nó đi ; thà cụt một chân mà được vào cõi sống còn hơn là có đủ hai chân mà bị ném vào hoả ngục. Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã thì móc nó đi ; thà chột mắt mà được vào Nước Thiên Chúa còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào hoả ngục, nơi giòi bọ không hề chết và lửa không hề tắt”.
Xem ra con đường vào nước trời đòi hy sinh rất nhiều. Hy sinh cái tôi của mình để không ganh ghét, tị hiềm tha nhân. Hy sinh của cải của mình để sống quảng đại với tha nhân. Hy sinh cả những phần thân thể mình để được vào Nước Trời.
Nhưng xem ra có mấy ai lại hy sinh cái tôi của mình, có mấy ai lại không lo cho mình mà chỉ lo cho tha nhân, và nhất là có mấy ai chịu mất đi một phần thân thể của mình, dẫu biết rằng vì chiều chuộng thân xác mà hư mất đời đời. Con người luôn đề cao cái tôi, luôn lo lắng cho bản thân, luôn chiều chuộng bản thân. Đó là lý do mà cuộc đời vẫn còn đó những ganh ghét, tị hiềm; vẫn ích kỷ thiếu lòng quảng đại với tha nhân; vẫn chiều theo bản năng, chọn dễ dãi cho tính xác thịt…
Ước gì đời người tín hữu luôn biết khổ chế bản thân. Khổ chế tính bè phái để sống bao dung. Khổ chế tính xác thịt để sống gương mẫu. Ước gì mỗi người chúng ta biết rèn luyện bản thân mình nên giống Chúa Kitô để hoàn thiện mình mỗi ngày nên tốt hơn.
Lm. Giuse Tạ Duy Tuyền
 

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây