Thứ Hai Tuần 1 Mùa Vọng

Chủ nhật - 27/11/2022 05:41
THỨ HAI TUẦN 1 MÙA VỌNG
"Nhiều người từ phương đông và phương tây sẽ đến trong nước trời".
thu hai tuan i mvc

 
Tin Mừng: Mt 8, 5-11
Khi ấy, Chúa Giêsu vào thành Capharnaum, thì có một viên đại đội trưởng đến thưa Chúa rằng: "Lạy Thầy, thằng nhỏ nhà tôi đau nằm ở nhà, nó bị tê liệt và đau đớn lắm!" Chúa Giêsu phán bảo ông rằng: "Tôi sẽ đến chữa nó". Nhưng viên đại đội trưởng thưa Người rằng: "Lạy Thầy, tôi không đáng được Thầy vào dưới mái nhà tôi, nhưng xin Thầy chỉ phán một lời, thì thằng nhỏ của tôi sẽ lành mạnh. Vì chưng, cũng như tôi chỉ là người ở dưới quyền, nhưng tôi cũng có những người lính thuộc hạ, tôi bảo người này đi thì anh đi; tôi bảo người kia đến thì anh đến; tôi bảo gia nhân làm cái này thì nó làm!" Nghe vậy, Chúa Giêsu ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người: "Quả thật, Ta bảo các ngươi, Ta không thấy một lòng tin mạnh mẽ như vậy trong Israel. Ta cũng nói cho các ngươi biết rằng: nhiều người từ phương đông và phương tây sẽ đến dự tiệc cùng Abraham, Isaac và Giacóp trong nước trời. Còn con cái trong nước sẽ bị vứt vào nơi tối tăm bên ngoài, ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng".
 
 

MỤC LỤC CÁC BÀI SUY NIỆM
1. Từ phương Đông phương Tây _ Lm Ant. Nguyễn Cao Siêu, SJ.
2. Chúa ơi, xin về với con đi _ Tu sĩ Jos. Vinc. Ngọc Biển, S.S.P.
3. Niềm tin đích thực
4. Đức tin mạnh vào quyền năng tuyệt đối
5. Mùa của đức cậy và đức tin

Suy niệm 1: Từ phương Đông phương Tây _ Lm Ant. Nguyễn Cao Siêu, SJ.
Tín đồ Do thái giáo có tiếng về sống đức hy vọng.  Họ đã hy vọng và vẫn còn hy vọng Đấng Mêsia sẽ đến để đem ơn cứu độ.  Họ đã chờ và vẫn chờ từ bao ngàn năm nay.  Còn Kitô hữu chúng ta có tiếng về sống đức ái.  Tuy nhiên, tự bản chất Kitô giáo vẫn là tôn giáo của đức hy vọng.  Chúng ta tin Đấng Mêsia là Đức Giêsu đã đến rồi.  Ngài đến đem ơn cứu độ không phải cho riêng dân Israel,  nhưng cho mọi dân mọi nước trên toàn thế giới.  Nhưng Kitô hữu vẫn còn sống trong chờ đợi và hy vọng.  Chúng ta mong ngày trở lại trong vinh quang của Chúa Giêsu,  cũng là ngày thế giới này đi đến chỗ tận cùng, để sang một trang mới.  MARANA THA, lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến (1 Cr 6, 22; Kh 22, 20).  đó là lời nguyện của các Kitô hữu trong Giáo Hội buổi sơ khai.  Đó cũng là lời nguyện khẩn thiết của chúng ta, đặc biệt trong Mùa Vọng.  Ngày quang lâm là ngày tận thế đáng sợ,  khi Chúa Giêsu trở lại xét xử kẻ sống và kẻ chết.  Nhưng đó cũng là ngày hội vui lớn nhất của nhân loại,  ngày mà niềm hy vọng của chúng ta được thành tựu viên mãn.  Ngày ấy “từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc  cùng các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời” (c. 11).  Đức Giêsu ngỡ ngàng khi thấy niềm tin lớn lao của viên đại đội trưởng.  Ông thuộc dân ngoại mà lại có lòng tin lớn hơn các người Israel khác (c. 10).  Ông tin Đức Giêsu có thể chữa lành cho người đầy tớ yêu quý của ông.  Không cần Ngài đến nhà, chỉ cần một lời nói của Ngài thôi cũng đủ (c. 8).  Lòng tin mạnh mẽ và khiêm tốn của ông đã chinh phục Đức Giêsu.  Lời của viên sĩ quan dân ngoại đã trở nên lời ta đọc trước khi rước lễ.  “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con,  nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ lành mạnh.”  Đầy tớ của viên đại đội trưởng đã được chữa lành,  nhưng điều quan trọng hơn là chuyện ông có hy vọng được dự tiệc.  Đây là bữa tiệc cánh chung, bữa tiệc trong Nước Trời (x. Is 25, 6-8).  Một người dân ngoại được ngồi dự tiệc bên các tổ phụ Do thái.  Đây là điều hẳn làm cho nhiều người Do thái phải ngạc nhiên.  Mà không phải chỉ có viên đại đội trưởng,  có nhiều người từ tứ phương thiên hạ cũng được mời (c. 11).  Nước Trời như một bữa tiệc vui và thịnh soạn do Thiên Chúa thết đãi,  trong đó mọi dân tộc khác nhau cùng đến để chia sẻ và hiệp thông.  Mọi đau buồn, mọi cách ngăn đều bị xóa bỏ.  Màu tím là màu của phụng vụ Mùa Vọng,  nhưng đây không phải là màu buồn.  Mùa Vọng nhắc chúng ta về niềm hy vọng rất xanh tươi  mà Chúa Giêsu đã mang lại cách đây hai ngàn năm  và chúng ta có bổn phận vun đắp cho thành tựu.  Làm sao để ơn cứu độ của Ngài được mọi người trên thế giới nhận biết?  Làm sao để dân ngoại được ơn đức tin và ơn chữa lành như viên sĩ quan?  Làm sao để chẳng ai vắng mặt trong bữa đại tiệc của Nước Trời?  Mùa Vọng đưa ta về thế giới bao la của châu Á, với 3% người công giáo.  Nếu ngày mai tận thế, Chúa sẽ hỏi ta 97% kia đâu.
Lạy Cha,  Cha muốn cho mọi người được cứu độ  và nhận biết chân lý,  chân lý mà Cha đã bày tỏ nơi Đức Giêsu, Con Cha.  Xin Cha nhìn đến hàng tỉ người  chưa nhận biết Đức Giêsu,  họ cũng là những người đã được cứu chuộc.  Xin Cha thôi thúc nơi chúng con  khát vọng truyền giáo,  khát vọng muốn chia sẻ niềm tin và hạnh phúc,  niềm vui và bình an của mình cho tha nhân,  và khát vọng muốn giới thiệu Đức Giêsu cho thế giới.  Chúng con thấy mình nhỏ bé và bất lực  trước sứ mạng đi đến tận cùng trái đất  để loan báo Tin Mừng.  Chúng con chỉ xin đến  với những người bạn gần bên,  giúp họ quen biết Đức Giêsu và tin vào Ngài,  qua đời sống yêu thương cụ thể của chúng con.  Chúng con cũng cầu nguyện  cho tất cả những ai đang xả thân lo việc truyền giáo.  Xin Cha cho những cố gắng của chúng con  sinh nhiều hoa trái. Amen.
 MỤC LỤC CÁC BÀI SUY NIỆM
 
Suy niệm 2: Chúa ơi, xin về với con đi _ Tu sĩ Jos. Vinc. Ngọc Biển, S.S.P.
Trong lớp Giáo lý Dự tòng, có một bà năm nay đã gần 80 tuổi xin theo học. Bà góa chồng đã 7 năm.  Từ ngày chồng bà chết, nhiều lần bà muốn theo đạo, nhưng vì nhiều lý do khách quan, bà không thực hiện được tâm nguyện của mình.
Đến nay, thuận lợi, bà xin học đạo để được gia nhập Giáo Hội. Trước khi ban Bí tích Rửa Tội cho bà, cha xứ có hỏi: “Bà có ý định theo đạo lâu chưa?”; Bà trả lời: “Khoảng 7 năm”; Cha xứ hỏi tiếp: “Thế bà muốn theo Chúa, nhưng bà có cầu nguyện với Chúa bao giờ không?” Bà nói: “Thưa có”; “Bà cầu nguyện thế nào”; “Thưa Cha, con cầu nguyện rằng: ‘Chúa ơi, xin Chúa về với con đi!’”. Cha xứ tỏ vẻ thán phục niềm tin chân thành và đơn sơ của bà, và ngài đã sẵn lòng Rửa Tội cho bà để bà được gia nhập Giáo Hội.
Câu chuyện của bà cụ rất trùng hợp với một nhân vật cũng khá đặc biệt trong bài Tin Mừng hôm nay, đó là viên sĩ quan, người dân ngoại. Ông là một người ngoại đạo, tức không thuộc về Dothái giáo, nhưng tâm hồn lại có đạo hơn ai hết bởi sự chân thành, đơn sơ nhưng mãnh liệt nơi ông. Vì thế, ông đã được thúc đẩy từ bên trong, nên ông nhận ra Đức Giêsu là Đấng Cứu Thế, trong khi những người Dothái lại không nhận ra!
Khi nhận ra Đức Giêsu là Đấng Thiên Sai, ông đã đặt niềm tin tuyệt đối nơi Ngài, vì thế, Đức Giêsu đã lên tiếng khen ngợi ông: "Quả thật, Ta bảo các ngươi, Ta không thấy một lòng tin mạnh mẽ như vậy trong Israel”. Ơn thánh của Chúa đã thực sự bén rễ sâu trong tâm hồn người dân ngoại này, vì ông khiêm tốn và sẵn sàng mở lòng để cho ơn thánh của Chúa được tác sinh nơi ông.
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mặc khải về ơn cứu độ phổ quát của Thiên Chúa được dành cho hết mọi người. Vì thế, chúng ta không cất giấu hay để ơn Chúa vào nơi an toàn, mà phải vươn ra đến với hết mọi người, mọi nơi, nhất là những anh chị em chưa nhận biết Chúa.
Cần tránh lối suy nghĩ từ lâu: chỉ những người Công Giáo mới được ơn cứu độ! Những người ngoài Giáo Hội không xứng đáng để đón nhận hồng ân cứu chuộc của Thiên Chúa. Tránh sự kỳ thị, phe phái, tôn giáo, văn hóa xã hội, địa vị, nghề nghiệp..., để nhìn nhận cái hay, cái phải, cái tốt của tha nhân mà noi theo, học hỏi, nếu điều đó phù hợp với đạo lý Tin Mừng. Tránh thái độ hẹp hòi, cục bộ, mặc cảm, yên trí đến bất công, khiến chúng ta đi sai đường lối cứu độ của Thiên Chúa và xa cách tha nhân.
Bước vào Mùa Vọng, mỗi người chúng ta cùng nhau nhìn lại cuộc sống, cách cư xử của mình với anh chị em xung quanh: đã có lần nào vì hẹp hòi mà ta ngăn cản ơn Chúa đến với người khác không? Hay nhiều khi chúng ta không dám rời bỏ chốn an thân, an cư để đến với những người đang cần sự giúp đỡ của chúng ta?
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con được yêu mến Chúa, tin tưởng vào Chúa, sống khiêm tốn, quảng đại với tha nhân. Amen.
  MỤC LỤC CÁC BÀI SUY NIỆM
 
Suy niệm 3: Niềm tin đích thực
Một doanh nhân giàu có ở một tiểu bang Nam Hoa Kỳ đã có sáng kiến ngộ nghĩnh để thử lòng người, ông cho in rất nhiều bích chương và dán khắp nơi trong thành phố nơi ông đang ở. Đại khái nội dung những tấm bích chương loan báo: “Bất cứ ai mắc nợ, nếu đến văn phòng của ông ngày đó, tháng đó, từ 9g – 12g đều được ông giúp đỡ để trả nợ”
Dĩ nhiên, mọi người đều bàn tán về lời mời gọi này, nhưng đa số đã xem đây là một trò đùa. Đúng ngày hẹn, doanh nhân đến ngồi trong văn phòng của mình. Hai giờ đồng hồ trôi qua mà không thấy người nào đến. Mãi tới 11 giờ mới có một người đàn ông rụt rè đến bên cửa kính nhìn vào. Sau một hồi do dự, ông ta lên tiếng hỏi người giàu có xem có phải ông hứa sẽ trả hết nợ cho bất cứ ai đến cầu cứu không, người giàu có gật đầu. Oâng ta bèn mang tất cả giấy tờ xác minh tình trạng nợ nần của mình, doanh nhân ký cho ông ta một ngân phiếu để trả hết nợ. Gần 12g, một vài người nữa cũng đến trình diện và dĩ nhiên họ cũng được giúp đỡ tận tình. Còn tất cả những người khác đứng bên ngoài đều không thể biết được những gì đã xảy ra, và khi họ hiểu được lời mời gọi của doanh nhân thì đã quá muộn
Khi người ta không tin tưởng ở lòng tốt của con người, thì làm sao có thể tin tưởng ở lòng tốt của Thiên Chúa. Có lẽ phép lạ trong bài Tin mừng hôm nay cũng muốn nhắc nhở chúng ta về điều đó. Nhân vật chính trong câu chuyện là viên sĩ quan người La mã, một người ngoại đạo, tức không thuộc về Do thái giáo, nhưng tâm hồn lại có đạo hơn ai hết. Cái đạo của viên sĩ quan này chính là biết đi từ lòng người để nhận ra quyền năng và lòng tốt của Thiên Chúa. Thật vậy, nếu ông phải nài Chúa Giêsu đến nhà mình, ông đã trình bày với Ngài: Tôi chỉ là một người dưới quyền, vậy mà tôi cũng có những thuộc hạ, tôi tùy nghi sai bảo họ, huống chi là Ngài, Ngài quyền năng vô song, Ngài chỉ cần nói một lời... Chúa Giêsu đã kinh ngạc về lòng tin của viên sĩ quan này: “Ta chưa hề gặp được lòng tin lớn thế nơi một người nào trong Isarel”
Niềm tin là một món quà Thiên Chúa trao tặng cho mọi người, không trừ ai. Viên sĩ quan La Mã là đại diện cho muôn dân mà Chúa Giêsu loan báo sẽ từ Phương Động Phương Tây đến dự tiệc cùng với Abraham, Isaac và Giacóp trong Nước Trời
Niềm tin được trao tặng cho mọi người, nhưng chỉ được trao tặng như một hạt giống, và hạt giống ấy chỉ nẩy mầm và lớn lên trong những điều kiện cần thiết. Mảnh đất lòng người càng tốt, hạt giống đức tin càng có cơ may nẩy mầm và lớn lên. Tình yêu là mảnh đất phì nhiêu nhất để làm nẩy sinh niềm tin trong lòng người: một tâm hồn khép kín với tình người cũng là một tâm hồn khép kín với niềm tin.
Khi không sống tình người, khi không tin tưởng ở tình người, thì làm sao người ta có thể tin tưởng ở tình Chúa? Khi không thể hiện tình người, thì niềm tin tuyên xưng nơi Chúa cũng chỉ là trò lừa bịp: lừa bịp chính mình và lừa bịp người khác. Thánh Gioan cảnh cáo: “Ai nói mình yêu mến Thiên Chúa là Đấng nó không thấy, mà lại không yêu mến anh em là kẻ nó thấy trước mắt, thì nó là người dối trá”
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta ý thức về sự dấn thân của niềm tin chúng ta. Niềm tin đích thực phải là niềm tin được tuyên xưng và liên kết cả cuộc sống. Và sống niềm tin như thế, chúng ta sẽ khơi dậy hạt giống đức tin mà chúng ta đã gieo vãi trong lòng mọi người.
Nguyện xin Chúa củng cố đức tin chúng ta và giúp chúng ta sống đức tin một cách thiết thực bằng cả cuộc sống tín thác, quảng đại, yêu thương.
  MỤC LỤC CÁC BÀI SUY NIỆM
 
Suy niệm 4: Đức tin mạnh vào quyền năng tuyệt đối
“Tôi không đáng được Ngài tới nhà, nhưng xin Ngài phán một lời thôi thì đầy tớ tôi được lành mạnh, vì tôi đây là thuộc hạ thế mà có binh lính dưới quyền, tôi bảo người này đi, nó đi, người kia đến, thì nó đến” (c.8-9)
Câu nói này chứng tỏ viên sĩ quan ngoại giáo am tường việc lãnh đạo và biết áp dụng vào việc tâm hồn. Ông nhận biết quyền hành của ông và biết quyền ấy đến từ Thiên Chúa là Đấng ở trên mình. Đấy là nguyên tắc để sống khiêm nhường, là nhận ra quyền của mình và uy quyền toàn năng của Chúa. Ông đã tự hạ mình trước mặt Chúa. Ông khiêm tốn tự hạ nhún nhường không có nghĩa là hèn nhát hay sẵn sàng luồn cúi. Nhưng là chấp nhận sự thật. Ở đây, ông nhận ra uy quyền của mình và thẩm quyền tuyệt đối của Thiên Chúa.
Chúng ta biết ông là một người ngoại giáo nhưng ông có cảm tình với dân Do thái mà thánh Luca nói là ông đã giúp cho dân Do thái ở chỗ ông xây cất nguyện đường (Lc 7,5). Cho nên ông kể cũng đáng được Chúa thương. Ông có một đứa ở mà ông tín nhiệm yêu thương bị bịnh trầm trọng thập tử nhất sinh. Theo thánh Luca, ông quan hiểu đời và thưa thực với Chúa giúp cho bằng cách phán một lời thôi.
Chúng ta thấy Chúa Giêsu sẵn sàng đến nhà ông để chữa bệnh cho gia nhân ông. Nhưng ông đã từ chối (c.8-9). Từ chối đây không phải là và ông không muốn tiếp nhận Chúa. Nhưng vì ông đã khiêm nhượng không muốn quấy rầy Chúa, không muốn Chúa phải bận tâm trước lời yêu cầu nhỏ bé của ông. Oâng cũng dư biết là lề luật của người Do thái cấm đến nhà của một người ngoại bang, vì người Israel cho nhà của người ngoại bang là không tinh sạch, đến như bụi bám vào chân cũng giũ cho sạch khi về nhà mình. Ý thức hai điểm đó, ông vận dụng tới đức tin của mình để giải quyết vấn đề.
Ông suy nghĩ: việc Chúa Giêsu chữa bệnh cũng phần nào giống như ông chỉ huy quân đội. Cũng như ông có thể sai khiến binh lính thế nào, thì Chúa Giêsu là Đấng tạo hóa dựng nên con người cũng có thể sai khiến con người như vậy. Suy nghĩ như thế, ông chỉ xin Chúa ra lệnh cho gia nhân ông được lành, khỏi mất công đến nhà (c.8-9). Qua câu đó, chứng tỏ ông có một đức tin vững mạnh gương mẫu... Khiến cho Chúa thương làm phép lạ trên gia nhân của ông là chữa lành bệnh không phải cho ông mà cho người nhà của ông.
Chúng ta biết đó, vấn đề chữa bệnh ngày hôm nay phải công nhận rằng rất tân tiến và thành công. Người ta dùng mọi phương tiện, thuốc tây thuốc ta, thuốc bắc thuốc nam, tia điện, tia tử ngoại, châm cứu... tất cả chỉ có một mục đích là làm sao giúp cho mọi cơ quan trong con người sinh hoạt lại bình thường. Khi chúng ta đau là chúng ta uống thuốc. Nhưng thực ra không phải là thuốc chữa bệnh chúng ta. Thầy thuốc dựa vào những cấu trúc cơ thể để cho toa thuốc và giúp chúng ta lành mạnh.
Vậy thì ta phải nói chính Đấng tạo hóa đã tạo nên cơ thể, đã ra lệnh cho cơ thể, khiến cho nó có thể làm việc lại được. Mà vị sĩ quan đây không biết được như vậy, nhưng ông biết được Thiên Chúa là chủ mọi sinh hoạt cơ năng của con người. Chúa có quyền chũa bệnh bằng một cử chỉ đưa tay và bằng một mệnh lệnh nữa. Chúa đã tạo dựng nên con người, Ngài có quyền sai khiến điều khiển là việc dễ hiểu. Bài học chính ở đây là nhận biết thẩm quyền trong khiêm nhường.
Trong một thành phố nhỏ, như của ông, ông được coi là một nhân vật số một đầy uy quyền. nhưng ông nhận ra dù quyền của ông lớn tới đâu cũng là giới hạn. Gia nhân của ông ốm đau nằm đó, ông cũng đành bó tay. Ông không thể hò hét binh lính để cho gia nhân của ông hết đau. Ông ý thức sức mình, sức mình giới hạn. Giới hạn vì mọi quyền bính đến từ Thiên Chúa.
Chúng ta dễ quên là chúng ta sử dụng quyền hành mà không bao giờ nghĩ tới Đấng ban cho mình được uy quyền đó. Hãy ý thức được một Đấng có quyền tuyệt đối, quyền tối thượng cao vượt hơn mình mà mình phải tuân phục. Mùa vọng là mùa chúng ta nhận ra giới hạn của mình và quyền năng của Thiên Chúa.
  MỤC LỤC CÁC BÀI SUY NIỆM
 
Suy niệm 5: Mùa của đức cậy và đức tin
Điều gì đã thúc đẩy vị sĩ quan Rôma ra khỏi nhà từ sáng sớm ? Thưa, ông hy vọng rằng ông ra đi ông sẽ gặp được điều tốt hơn là cứ luẩn quẩn trong nhà. Dù ông là một người đầy quyền thế, biết chỉ đạo mọi việc, nhưng cứ ở nhà, ông sẽ chẳng có thể làm gì để cứu chữa đầy tớ đang đau liệt, ông phải đến với Đức Giê-su.
Ngày hôm nay, bạn cần phải ra khỏi con người bạn để khởi hành vào mùa vọng ; mùa sẽ đưa bạn đầy tràn hy vọng đến với Chúa chúng ta. Bạn đã sẵn sàng chưa ?
Niềm hy vọng tăng cao nhờ khát vọng mạnh, nhờ nhu cầu khẩn thiết. Niềm hy vọng của bạn hôm nay là gì ? Khát mong của viên sĩ quan là : "Đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà tôi, đau đớn lắm". Còn bạn, bạn có thể đồng cảm với nỗi đau đớn đó không ?
Bạn đồng cảm rất dễ với chồng bạn, với vợ bạn, với con bạn, với ông bà cha mẹ: họ hàng và bạn bè của bạn. Bạn cần đồng cảm xa hơn nữa. Viên sĩ quan đã đồng cảm với những tên đầy tớ: một sự đồng cảm với những kẻ hèn mọn. Còn bạn, bạn có thể đồng cảm với bao nhiêu nỗi xót xa của những kẻ đi làm thuê, làm mướn, những kẻ quét đường, đổ rác đi qua nhà bạn mỗi sáng thứ hai không ? ... Đó là những tôi tớ của bạn, của cộng đồng, của xã hội.
Hôm nay bắt đầu mùa vọng, bạn cầu nguyện cho ai ? Bạn hy vọng vị nào đến làm gì cho họ. Thật quan trọng khi bạn biết liệt kê ra những nhu cầu đó để khêu gợi cho mình có những niềm hy vọng, niềm cậy trông giúp bạn có đức cậy.
Hôm nay, bắt đầu mùa vọng, còn một việc nữa cần phân tích, đó là đức tin của chúng ta. Đức Giêsu nói với chúng ta : chính tôi sẽ đến cứu chữa nó". Vị sĩ quan thưa lại : "Lạy ngài, tôi không đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh...". Chúng ta có thể tin được như thế không ? Bao giờ chúng ta mới có được đức tin như thế ?
Chúng ta có tin Đức Giê-su có thể đổi mới tâm hồn chúng ta được không  Biết bao nhiêu tôi tớ trên trái đất này đang đau khổ cực độ. Chúng ta có tin Ngài đến cứu chữa họ không ?
Bắt đầu mùa vọng, chính là để giúp chúng ta cậy trông và tin tưởng. Và cử hành Thánh lễ chính là để giúp chúng ta tuyên xưng Đức Giê-su đến thực hiện công trình cứu độ.
 MỤC LỤC CÁC BÀI SUY NIỆM

Tác giả: Truc Ho Si

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây